Chương 2: "Anh cũng nhớ em."
Kết hôn nửa năm, thời gian họ gặp nhau đã ít lại càng thêm ít, điều này khiến cho Trì Thu cảm thấy rất cô đơn.
Phía bên kia im lặng một hồi lâu, lâu đến mức Trì Thu cứ nghĩ rằng điện thoại đã tắt rồi, nhưng anh không hề nghe thấy tiếng " tút tút ----"
Anh lúng túng nháy nháy mắt, còn cho rằng mình nói sai nên vội vã đổi chủ đề: "Hôm nay lúc ra ngoài, hoa hạnh đều nở cả rồi, dễ chịu lắm." Anh nuốt nước bọt, không biết rằng giây phút này mình càng bất lực biết bao nhiêu.
Tiểu Nghiêm không nghe thấy phía bên kia điện thoại nói gì cả, nhưng cậu thấy vẻ mặt thay đổi của Trì Thu qua kính chiếu hậu rất rõ ràng. Cậu dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, giám đốc Lục tính tình lạnh nhạt đó lại nói lời gì không hay rồi.
Chỉ là người làm công ăn lương nên Tiểu Nghiêm cũng không thể nói gì. Cậu lúng túng ngồi thẳng người, thở nhẹ, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình lại.
Tầm đâu đó một phút sau, bên kia mới chậm chạp truyền đến một câu giống như xin lỗi: "Là tôi bận việc quá, không để ý đến cảm xúc của em, xin lỗi em."
Trì Thu mấp máy môi, anh không có ý đó: "Không phải em muốn anh xin lỗi, em..."
"Trì Thu."
"Vâng."
Vội vàng không kịp chuẩn bị, Lục Minh trả lời: "Anh cũng nhớ em."
Tư duy công thức, ngay vị trí cố định, nói ra cũng chắc chắn.
Trì Thu không biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-khac-xuan-nhat/3570879/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.