Kiều Nhất Minh mơ mơ màng màng, bị nhìn chằm chằm đến dựng lông, y ban đầu vốn không được tỉnh táo cuối cùng cũng chậm rãi tỉnh lại. Từng đoạn ngắn ký ức vọt lên não, nếu nhớ không lầm, thì hình như mình đã câu dẫn Thương Thịnh, còn nói mấy câu buồn nôn nữa..... 
Nháy mắt Kiều Nhất Minh ngượng ngùng đến mức chỉ muốn chui vào ổ chăn. 
Còn Thương Thịnh chỉ cảm thấy khó chịu khi để người khác nhìn thấy bộ dạng nhu nhược động lòng người của Kiều Nhất Minh, đi đến mép giường kéo lại chăn đã bị tuột trên người y. 
Toa Toa cũng không ngờ, bác sĩ Thương vậy mà lại là gay, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Thương Thịnh, tâm hồn hiếu nữ của cô đã bành trướng, cô vốn nghĩ rằng mình cả đời đều sẽ không động lòng với ai, ông trời đã định cô có mệnh khổ, không nghĩ tới bây giờ lại mang đến cho cô sức sống...... 
A Diệp vẫn chưa nói gì, chỉ lẳng lặng mà đứng sau Toa Toa, Kiều Nhất Minh nhìn ra được, cái vị A Diệp này chắc chắn có tình cảm đặc biệt đối với Toa Toa, lúc ăn cơm cô rời đi vội vã như vậy, nhất định là đi tìm Toa Toa. 
Kiều Nhất Minh đột nhiên cảm thấy gần đây mình thông minh lên không ít, hay là mình cũng đi xin làm Holmes đi —— 
Thương Thịnh mở miệng đánh vỡ tư tưởng của mọi người: "Nói đi! Đến tìm tôi có chuyện gì?" 
Thương Thịnh ngữ khí lạnh lùng, hoàn toàn không có sự dịu dàng khi đối đãi với Kiều Nhất Minh. 
"Bác sĩ Thương, tôi nghĩ là tôi mang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hon-chi-vi-thit-toi/994210/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.