Người hầu chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn, nhưng không biết tại sao, vừa nhìn thấy ông già kia mặt mày hồng hào, rồi nhớ lại bộ dạng Toa Toa bị lôi đi, Kiều Nhất Minh lại thấy tởm đến phát ói. Thương Thịnh ngồi một bên thưởng thức ly rượu vang đỏ, Kiều Nhất Minh nhìn lại, phát hiện mấy bà vợ của lão già này đều bày ra bộ dạng mị sắc, ngẫm lại mấy thứ dung chi tục phấn kia, Kiều Nhất Minh lại thấy khó chịu. Mấy cô gái này mới lớn đã mặt người dạ thú, mới hai mươi mấy tuổi đã thấy mắt chó khinh người. [ Đoạn này ngộ chém ] Ở dưới gầm bàn, trong lúc Kiều Nhất Minh không biết, một cô gái mang tất chân màu đen đang dùng chân lặng lẽ cọ mắt cá chân của Thương Thịnh, còn thường xuyên cọ từ ống quần cọ lên, hai mắt yêu mị nhìn Thương Thịnh, còn dùng bộ ngực của mình mà khiêu khích. Ánh mắt Thương Thịnh mang theo mùi nguy hiểm cảnh cáo ả ta nên tôn trọng một chút, nhưng ả vậy mà càng có hứng thú, chân lại từng chút một chút hướng về phía trước, đi thẳng đến đũng quần Thương Thịnh. Ánh mắt Kiều Nhất Minh vẫn không rời khỏi Thương Thịnh, thấy Thương Thịnh cứ cùng cô gái nọ mắt đi mày lại, cả người y đều thấy không ổn. "A!" Âm thanh chói tai của cô gái vang lên trong đại sảnh —— Thì ra là do người hầu bưng canh không cẩn thận làm đổ. Chỉ là người khác không biết, vị trí mà người đó đứng thật ra là bên cạnh chỗ Thương Thịnh ngồi, Thương Thịnh lại cố ý nghiêng người, nước canh bị đổ vừa vặn bắn tới chỗ cô gái, mà hắn lại hoàn hảo không tổn hao gì! "Cô hét cái gì?" Lão ra rất là không vui, thanh âm tràn ngập tức giận "Em...... Em...... Em không phải là bị dọa nên mới vậy sao? Mới không cẩn thận hét lên!" Ả ta có vẻ rất ủy khuất, nũng nịu biểu hiện chính mình nhỏ yếu. "Đĩ lãng" - lời này là của cô gái mặc đồ đen ngồi cạnh ông già, cô ta vừa nói mấy chữ, cô gái mới vừa rồi câu dẫn Thương Thịnh liền liền yếu thế! Sau đó im lặng không nói...... Kiều Nhất Minh phát hiện, mấy cô ngồi trên bàn cơm đều có vẻ rất sợ cái vị mặc đồ đen kia. "A Diệp, tới, cùng đại gia kính một ly" nói xong ông ta lại giới thiệu: "Đây là con gái của ta, cũng là cánh tay phải đắc lực của ta!" Kiều Nhất Minh trong lòng còn nói thầm ông già này có con hồi nào, bất quá cô gái này cũng thật là anh tư táp sảng a! "Là, cha nuôi!" Cô nói không chút cảm tình, tựa như một người máy. "Cha nuôi" sao, Kiều Nhất Minh nghĩ, phỏng chừng cô gái này chỉ là dùng cái danh con nuôi để bao che cho mối quan hệ đặc biệt với ông già này, chỉ là địa vị cao hơn một chút, thông thường trong TV đều chả nói vậy sao..... Rượu, cái thứ này, Kiều Nhất Minh không thể uống được, một khi đã uống vào, dù chỉ một chút y cũng sẽ say, hồi nãy đã uống không ít, hiện tại thật là có chút khó xử. Thương Thịnh ngồi bên này chợt nói: "Thưa ngài, đã đến giờ." Lúc lão ta nghe hắn nói xong liền có vẻ rất coi trọng, lập tức kéo một cô gái vào phòng! Không cần nghĩ cũng biết lão mốn làm gì —— Kiều Nhất Minh choáng váng đầu óc, còn hơi ghê tởm, cũng may A Diệp đã bỏ chén rượu xuống, vội vàng rời đi, cô đi rất sốt ruột, cứ như đã xảy ra chuyện lớn. Kiều Nhất Minh nói mát vài câu, sau đó lễ phép xin về trước, một mình tỉnh tỉnh mê mê đi trên đường, lúc y cảm thấy mình sắp té xỉu đến nơi thì bỗng dưng một bả vai ấm áp xuất hiện. Để y dựa một lúc đi! Bởi vì thật sự rất thoải mái. Thương Thịnh đã theo chân y từ lúc ra cửa, hắn hiểu rất rõ tửu lượng của Kiều Nhất Minh, dù chỉ có một chút rượu cũng có thể làm y say thật lâu, hắn sợ y sẽ xảy ra chuyện. Kiều Nhất Minh trong lúc mơ màng nhìn thấy thương thịnh, đại não không kịp suy nghĩ, đôi tay đã vắt lên cổ hắn "Ông xã, em rất nhớ anh!" Giờ khắc này, Thương Thịnh đang tức giận cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ, cảm giác vừa yêu vừa ghét làm Thương Thịnh quyết định ôm y càng chặt. "Ông xã, bao giờ anh mới chịu về nhà? Chúng ta không được ở bên nhau đã lâu." Những lời này cứ vậy mà đâm thẳng vào nội tâm Thương Thịnh, đúng vậy, bọn họ đã lâu không được ở bên nhau, mấy ngày này hắn luôn làm việc đến khuya, chỉ sợ sẽ nhớ tới y, mỗi đêm ngủ mơ đều thấy cái người làm hắn vừa yêu vừa hận này. Gió lạnh thổi qua, Kiều Nhất Minh rụt rụt người, Thương Thịnh khẽ nhíu mày, hắn ghét cái thời tiết này, một tay cởi áo khoác đang mặc trên người, một tay ôm y qua, sau đó đi về khách sạn của mình. Hiện tại hắn muốn Kiều Nhất Minh có một nơi ấm áp để ngủ———— ===============Hết chương 12=============== #Riz: Ây dô, thiệt là lười quá đi...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]