Buổi tối khi Kha Chính Thuần trở về Mỹ đã khoảng 9 giờ tối, hắn mệt mỏi đi tắm rồi ăn uống qua loa, đại khái uống rượu thay cơm rồi vào phòng Mộc Nhiên ngủ.
Hắn nhớ mang máng ai đó đã gọi điện cho hắn nói rằng cảnh sát tới Circle C làm loạn, rồi cái gì mà Thượng Tướng Callpel, cái gì mà Swain… Người kia nói rất nhiều nhưng hắn hiện tại lại mơ mơ hồ hồ không rõ, thầm nghĩ hôm nay cứ ngủ một giấc đã, ngày mai tỉnh dậy sẽ tìm bọn chúng tính sổ.
Kha Chính Thuần mò mẫm xung quanh tìm điện thoại, giống như thói quen gọi cho Mộc Nhiên, nhạc chuông vang lên một hai nhịp liền tắt đi, hắn theo phản xạ vứt điện thoại sang một bên, thầm nghĩ có điều gì đó khang khác, nhưng lại không biết khác ở chỗ nào.
Một giờ sáng, Mộc Nhiên gật gù lái xe về nhà.
Bên sáng sau khi xử lý xong chuyện của công ty, Mộc Nhiên tới quán bar Đế Vương uống rượu cùng Phương Lục Nghi. Hiếm khi Phương Lục Nghi không phải đi làm vào sáng hôm sau, nên hôm nay cơ hội tốt hai người bọn họ thoải mái uống rượu nhậu nhẹt tưng bừng.
Hai người đương nhiên được bố trí ở phòng riêng, sau khi ngồi hơn mười tiếng uống hơn 10 chai rượu rồi đập phá cả căn phòng, đám nhân viên khuyên ngăn không được đành phải gọi điện cho lão Q cầu cứu. Lão Q tuổi già nên hay khó ngủ, giấc ngủ lại chập chờn, lúc này vừa mới đi vào giấc mộng thì lại bị gọi dậy, trong lòng cảm thấy rất uất ức, liền gọi cho Kha Chính Thuần vốn để kể lể trách móc nhưng hắn ta lại không nghe điện thoại, nỗi uất ức lại tăng thêm gấp bội, lão Q liền gọi cho Vũ Long trút giận.
Vũ Long tới đón Phương Lục Nghi, còn Mộc Nhiên không muốn dây dưa với bọn họ nên dứt khoát tự lái xe đi về. Cô bỗng dưng cảm thấy mọi thứ xung quanh trở nên khác lạ, đèn điện tại sao lại sáng trưng như vậy chứ? Bầu trời tại sao lại tối chứ, lúc cô đi trời vẫn còn sáng nha? Tại sao một người lại có hai cái đầu kia chứ? Mộc Nhiên không say, cô lắc lắc đầu, chỉ có kẻ ngu mới say, lại tiếp tục lái xe, ngoằn ngoèo một lúc mới về đuợc đến nhà, lại cứ tưởng mình đang ngồi taxi, lúc xuống xe không quên vứt tiền vào trong đưa bác tài xế.
Mộc Nhiên chật vật mở cổng, cứ thế đi vào trong, người ngợm nghiêng hết chỗ nọ đến chỗ kia, khổ sở mãi mới lết được vào phòng, nằm phịch người xuống ngủ một mạch, có cảm giác cái giường này hôm nay hình như hơi chật.
Phương Lục Nghi không uống được nhiều, nhưng là vì không muốn làm mất hứng của Mộc Nhiên nên hôm nay tỏ ra rất hào phóng, uống liền hai chai, uống xong cảm thấy rất tỉnh táo, lại uống thêm một chai nữa, lại vẫn tỉnh táo, nhưng Mộc Nhiên lại cứ tưởng Phương Lục Nghi tửu lượng tốt, tưởng cô ta định một mình uống hết nên giành lấy ngửa cổ tu một hồi.
Một lúc sau Phương Lục Nghi dần dần cảm thấy trong người khó chịu, xung quanh cũng thật khó chịu, mọi thứ thật khó chịu. Hôm nay Phương Lục Nghi không mang dao bên người, cô nghĩ giá mà có con dao ở đây, cô nhất định sẽ phẫu thuật xem trong người cô rốt cuộc khó chịu ở chỗ nào.
Phương Lục Nghi cùng Mộc Nhiên mơ hồ cứ chốc chốc lại nhìn nhau phá lên cười, cười xong lại ngẩn ngơ nhìn xung quanh, được một lát lại nằm ngủ, đang ngủ lại tỉnh dậy phá lên cười, cười xong lại đập vỡ đồ đạc, đám nhân viên đi vào, hai người liền sợ hãi ngồi ngay ngắn một chỗ, điệu bộ thút thít như những đứa trẻ làm sai sợ bị trách phạt.
Mộc Nhiên đưa hai tay lên ôm đầu, liên tục nói với đám nhân viên hai chữ “tha mạng”. Một lúc sau không thấy đám nhân viên hành động gì, chỉ đứng đó nhìn mình, Mộc Nhiên ngồi sát vào Phương Lục Nghi, hai người bắt đầu chỉ trỏ to nhỏ nói xấu đám nhân viên.
Đám nhân viên buồn cười, lại không dám cười, khuôn mặt méo mó biến dạng trông rất tội nghiệp.
Phải đợi tới khi Vũ Long tới, đầu tiên là cúi người vuông góc 90 độ xin lỗi Mộc Nhiên, xin lỗi xong mới dám cầm xô nước lạnh hất thẳng vào mặt cô. Mộc Nhiên giật mình chớp chớp mắt nhìn Vũ Long, đại khái lấy được năm phần tỉnh táo đứng dậy lái xe về nhà.
Phương Lục Nghi vẫn ngồi nguyên tại chỗ điệu bộ ngu ngơ hết nhìn Mộc Nhiên rời đi lại nhìn Vũ Long, cậu đành phải ôm cô ra taxi đợi ở bên ngoài rồi mang về.
Vũ Long chật vật bế cô đặt xuống giường, thở hồng hộc, chỉ có thể rút ra kết luận, so với Phương Lục Nghi thì Mộc Nhiên thực sự nhẹ cân hơn nha.
Tháo giày, lau mặt, đắp chăn cẩn thận cho Phương Lục Nghi xong xuôi, Vũ Long tắt điện rồi về phòng của mình ngủ.
Nhưng nằm suốt ba mươi phút lại không ngủ được, Vũ Long thầm nghĩ, dù sao Swain cũng không ở nhà, hay là sang nhìn cô ấy một chút?
Vũ Long nuốt nước bọt, cẩn thận, rón rén bước chân nhẹ nhàng mở cửa, nhẹ nhàng đi vào, cũng không thèm bật đèn, nhờ ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu hắt lên chiếc giường, lộ ra thấp thoáng dáng hình người con gái đang ngủ say trông rất hiền hòa.
Vũ Long khẽ mỉm cười, kéo một cái ghế lại ngồi bên cạnh giường, yên lặng ngắm nhìn cô, yên lặng thưởng thức vẻ mặt dịu dàng của cô. Nhưng đột nhiên Vũ Long mở to mắt nhìn, cả người cứng đờ vội vã đứng dậy thì Phương Lục Nghi rất nhanh chóng túm lấy cánh tay cậu và kéo xuống.
Phương Lục Nghi chồm dậy hôn cậu, đôi môi ướt át mang theo hương vị Ronco Di Sassi xâm nhập lãnh thổ của Vũ Long, cậu mặc dù chưa uống rượu vang bao giờ, nhưng bây giờ liền chắc chắn rằng rượu vang rất hợp khẩu vị của cậu.
Vũ Long thở dốc lật người đẩy Phương Lục Nghi xuống, tiếp tục cúi xuống hôn cô, Phương Lục Nghi yên lặng đón nhận. Vũ Long bối rối vừa hôn vừa nghĩ, liệu khi nào phải dừng lại? Hôn xong sẽ làm gì? Phương Lục Nghi có biết cô ta đang làm gì không?
Vũ Long lên tiếng trầm đục:
- Ph..Phương Lục Nghi, cô…cô có biết tôi không phải Swain đấy chứ?
Phương Lục Nghi khẽ cười, gật đầu:
- Ừ.
Vũ Long lại nói:
- V..vậy cô có biết cô đang làm gì không thế?
Phương Lục Nghi mệt mỏi đáp:
- Ừ.
Vũ Long nghi hoặc hỏi:
- Cô hoàn toàn tỉnh táo đấy chứ?
- Ừ.
Cả hai liền trầm lặng không ai lên tiếng.
Phương Lục Nghi kiên nhẫn chờ đợi.
Vũ Long cả người cứng ngắt, hai tay vòng ra sau đặt ở khóa váy của cô cứng đờ, không dám nhúc nhích, cũng không biết có nên nhúc nhích hay không.
Bây giờ nên làm thế nào? Có nên kéo khóa hay không? Kéo khóa xong thì sẽ thế nào? Còn đồ lót có phải cởi bỏ luôn không? Còn quần áo của mình thì phải làm thế nào? Sau khi cởi bỏ xong mọi thứ liền sẽ thế nào?
Suy nghĩ đến đây, cả người Vũ Long nóng ran, lại càng không dám động đậy, hô hấp khó khăn.
Phương Lục Nghi thầm nghĩ, kẻ nào nói bác sĩ có tính kiên nhẫn chứ? Xem ra sát thủ mới thật kiên nhẫn nha!
Phương Lục Nghi không kiên nhẫn xoay người đổi chỗ với Vũ Long, ngồi lên trên người cậu, tự tay vòng ra sau kéo khóa, trút bỏ váy, lại trút bỏ đồ lót, trên người không còn bất kì một vật cản liền nhìn Vũ Long đầy thách thức, ánh sáng bên ngoài cửa chiếu hắt lên người cô, lộ ra một thân thể đẹp tuyệt mĩ, một gương mặt kiêu kì.
Vũ Long đỏ mặt ôm chầm lấy Phương Lục Nghi, không muốn cô phải tự mình làm những việc như vậy, nhưng khi hai người chạm vào nhau, Vũ Long lại đỏ mặt hơn nữa, nhịp tim đập mạnh mẽ liên hồi, hơi thở gấp gáp khó khăn.
Phương Lục Nghi lên tiếng, âm thanh nhẹ nhàng mang theo vài phần khản đục khi uống rượu.
- Vũ Long…
Vũ Long không muốn tiếp tục nhẫn nại, đây là giây phút cậu ngay cả mơ cũng không dám, liền ngồi thẳng dậy âu yếm từng chút từng chút hôn lên trán cô, mắt cô, môi cô, cho tới xuống ngực cô, từng hành động nhẹ nhàng như chỉ sợ khoảnh khắc này là giấc mộng nếu dùng sức sẽ vỡ tan. Vũ Long nâng niu Phương Lục Nghi trong lòng, đem cô bỏ vào cơn dục vọng đang chảy mạnh mẽ trong cậu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]