Ca phẫu thuật vỏn vẹn trong ba mươi phút đồng hồ, đúng như ước tính của Phương Lục Nghi, không hề có bất kì sơ suất cũng như điều gì ngoài ý muốn, tất cả đều tốt đẹp.
Ra khỏi phòng mổ, ai nấy cũng đều thở nhẹ nhõm, ca phẫu thuật ghép tim và thận đã thành công.
Tiếng đèn báo hiệu kết thúc ca phẫu đã tắt, cánh cửa vừa được mở đã thấy có mấy người đứng bên ngoài với điệu bộ lo lắng. Bà Hoài Bích Xuyên vừa thấy các bác sĩ liền đi tới gấp gáp hỏi:
- Bác sĩ, bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?
Các vị bác sĩ kia chưa kịp lên tiếng thì Phương Lục Nghi nhanh chóng ra hiệu cho họ giữ im lặng. Cô nhìn bà một lúc lâu mới nói:
- Ca phẫu thuật thất bại! Con gái bà không qua khỏi được!
Tất cả bác sĩ lẫn y tá thực hiện ca phẫu thuật đều khó hiểu, nhưng cũng không ai dám lên tiếng.
Bà Hoài Bích Xuyên trợn trừng mắt, cổ họng nghẹn đắng lại, cứ nấc lien hồi, giống như không dám tin vào sự thật, hai mắt đã đỏ rực như nước mắt chỉ trực trào rơi xuống, bà cố nghiến răng ngăn cho nước mắt không rơi, phải một lúc lâu mới có thể ổn định lại tinh thần, khẽ cười chua xót:
- Bác sĩ, cảm ơn các vị!
Ở phía sau, một người phụ nữ bỗng xông lên hung hăng nói:
- Cái gì mà cảm ơn? Cô ta đã hại chết Tiểu Thiên, chị còn cảm ơn cái gì?
Sau đó người phụ nữ chỉ thẳng vào mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-yeu-nghiet/3116509/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.