Edit: gau5555
Beta: darkAngel
Ở phía nam thành Phi Nhứ khoảng chừng hai mươi dặm có một ngọn núi hoa đào, trên núi có một am ni cô, bởi vì có cây đào thấp thoáng mà được gọi là Đào Hoa am. Nhưng bởi vì nơi này địa thế có thể so đo với trời, thế nên, tuy có đèn nhang cung phụng nhưng người tới so với miếu Quan Thế Âm trong thành ít hơn rất nhiều.
Tháng ba hương hoa đào thoang thoảng.
Dưới trời chiều, ở sâu bên trong rừng đào phía sau núi, một nữ tử đang lẳng lặng ngồi ở bên cạnh một dòng suối, một chiếc sáo ngọc xanh biếc để ngang bên môi, hơi cúi lông mi thật dài, đang chuyên tâm thổi từ khúc.
Một khúc hoàn tất, nữ tử đứng lên. Một tiểu nha đầu cầm một chiếc áo choàng đã đi tới: “Công chúa, khí trời lạnh, chúng ta cần phải trở về.”
Nữ tử gật gật đầu, sau đó chậm rãi xoay người lại, chính là Lãnh Minh Nguyệt đã mười lăm tuổi, nàng đã không còn là tiểu cô nương kia, không chỉ có bộ dáng trổ mã nghiêng nước nghiêng thành, mà từ trong ra ngoài đều lộ ra một khí chất xuất thần thoát tục.
Năm đó lúc ở trong cung, thái hậu Đổng Tuyết Mai đã đến Đào Hoa am mang phát thanh tu, không khí thanh tân cộng thêm tâm tính ôn hoà, độc trong cơ thể của nàng không lập tức phát tác, thẳng đến hơn một năm trước, Đổng Tuyết Mai mới yên lặng vĩnh biệt cõi đời trong giấc ngủ.
Lãnh Minh Nguyệt tuy rằng vẫn chưa theo tới thanh tu nhưng cũng rất thích hoàn cảnh ở đây, hàng năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-vuong-gia-soa-tuong-cong/1571761/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.