Chương trước
Chương sau
Edit: gau5555
Beta: Bella Ngân
Thời gian Nhạc Du Du rất nhanh thu thập xong chạy tới tiền thính, tất cả mọi người đã chờ ở nơi đó. Thấy Nhạc Du Du, mọi người làm lễ, sau đó an vị xe xuất phát.
Địa điểm tế trời đất là ở nơi cao nhất của U Châu, cử hành ở trên núi.
Núi này ở phía đông thành U Châu, U Châu cũng là bởi vì núi này mà được gọi như thế. Ở phía trên có một tòa miếu đường, thờ phụng Ngọc Hoàng đại đế, triều đình thi công niên đại này không có người nào có thể chứng kiến, có người nói có ngọn núi này thì hình như có ngôi miếu này, chỉ là về sau trải qua bao năm qua không ngừng tu sửa, đèn nhang sáng chói, hiện tại cũng đã quy mô hơn.
Lúc Nhạc Du Du bọn họ tới chân núi, toàn bộ cư dân thành U Châu cơ hồ đều đã tới, đông nghịt một mảnh, tất cả khoảng đất trống ở chân núi đều chiếm hết.
Nhạc Du Du mặc dù có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng lúc vừa mới xuống xe, liền nghe thấy tiếng la đinh tai nhức óc “Tham kiến Tấn vương gia, Tấn vương phi”, vẫn bị dọa chân run run một chút, hoàn hảo Linh Lung tay mắt lanh lẹ đỡ nàng, bằng không phỏng chừng sẽ trực tiếp ngã xuống.
Lãnh Hạo Nguyệt tựa như thực sự là chuyện bình thường, vung tay lên, sau đó lôi kéo tay của Nhạc Du Du, dẫn đầu hướng trên núi đi đến. Lễ tế trời hàng năm vì lấy thành ý, nên vương gia đều phải đi bộ lên. Đương nhiên các cư dân vừa nhìn thấy vương gia vương phi bước lên núi, cũng lập tức đứng lên, sau đó theo ở phía sau hướng trên núi đi đến.
Làm cho Nhạc Du Du khiếp sợ chính là, tuy rằng số người rất đông đảo, lên đường núi tuy chậm nhưng rất chật hẹp, thế nhưng, những cư dân kia vẫn rất đâu vào đấy một điểm cũng không hoảng loạn.
Núi không cao, nên Nhạc Du Du đánh giá đi cũng khoảng nửa giờ, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cửa miếu hồng sắc.
“Nương tử, có mệt hay không?” Lãnh Hạo Nguyệt rất săn sóc hỏi Nhạc Du Du, “Nói mệt, Hạo nhi sẽ cõng nương tử nha.”
“Thật vậy chăng? Cái kia tướng công sẽ không mệt chứ?” Nhạc Du Du cười hì hì vỗ vỗ mu bàn tay hắn, tiểu tử này thời điểm mấu chốt chính là uất ức.
“Sẽ không.” Lãnh Hạo Nguyệt lắc đầu, “Cõng nương tử, Hạo nhi không phiền lụy.”
“Thật ngoan.” Nhạc Du Du vui mừng gật gật đầu, “Thế nhưng, nương tử nhà chàng lại là cao thủ leo núi, độ cao của núi này không coi vào đâu.”
“Cao thủ leo núi?” Lãnh Hạo Nguyệt kỳ quái nhìn Nhạc Du Du, “Dật ca ca cùng Long ca ca cũng là cao thủ nha, bọn họ đã từng thi đấu qua, vèo một cái liền phi lên rồi, kết quả không phân thắng bại, nương tử lại là cao thủ, có phải so với bọn hắn bay nhanh hơn hay không?”
Nhạc Du Du nhịn không được nhức đầu, không phải là cấp bậc có được hay không? Bản thân đừng nói phi lên đỉnh núi, bây giờ mình dù cho có thể thoáng cái bay đến trên nóc nhà, sợ rằng sẽ hưng phấn đến ngủ không được đi, vội vàng lắc đầu: “Ta sẽ không phi.”
“Nương tử còn nói mình là cao thủ?” Lãnh Hạo Nguyệt nhịn không được bật cười lên, “Nương tử nói dối nha, xấu hổ xấu hổ…”
“Ách.” Nhạc Du Du vừa thương xót vừa xấu hổ cười cười, “Nương tử không có nói dối, chỉ bất quá, điều ta nói cùng với chàng không giống nhau.”
Lãnh Hạo Nguyệt nhịn không được mở to mắt, tò mò nhìn nàng.
“Ta nói cao thủ này là ở quê hương ta đó là một môn thể thao vận động, rèn luyện thân thể, nơi đó mọi người cũng sẽ không có võ công, vì thế, cái ta gọi là cao thủ chính là tay dựa chân bò đi lên, không đứng dậy phi …” Nhạc Du Du chậm rãi giải thích cho hắn môn thể thao leo núi ở hiện đại.
Lãnh Hạo Nguyệt cái hiểu cái không gật gật đầu, trong mắt lại hiện lên mỉm cười, đối với hắn thì thời gian nàng sẽ nói cho hắn tất cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.