Edit: gau5555
Beta: Bella Ngân
Nhạc Du Du nhìn động tác của Minh Nhu thì sửng sốt, thế nhưng lại làm một động tác chính là vô ý thức đem Lãnh Hạo Nguyệt bên cạnh bảo hộ ở tại dưới thân.
Động tác này của nàng làm cho chân mày Minh Nhu cau lại, lại làm cho khóe miệng của Lãnh Hạo Nguyệt nhếch lên.
“Ta sẽ không cho phép ngươi lại làm Hạo nhi tổn thương.” Nhạc Du Du không hề sợ hãi trừng mắt nhìn nàng, “Năm đó, đều là bởi vì ngươi, Hạo nhi mới biến thành bộ dáng này, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy một chút áy náy sao? Ngươi còn có lương tâm hay không?”
“Chuyện năm đó ta cũng không muốn…” Minh Nhu thở dài, “Chỉ là, bây giờ ta cảm thấy hối hận, ta muốn bồi thường cho hắn đến cuối đời, không được sao?”
“Da mặt ngươi thật dày nha.” Nhạc Du Du nhịn không được lắc đầu, “Khi người ta muốn ngươi làm thời gian, ngươi càng muốn làm cỏ, bây giờ người ta bảo ngươi là cỏ, ngươi lại muốn làm dược thảo a? Chuyện tốt đều nhà ngươi?”
“Ta mặc kệ, nói chung, Hạo chỉ có thể là của ta…” Minh Nhu khóe miệng gợi lên, “Ta muốn mang hắn đi, tìm một chỗ không người ở đấy cả đời…”
“Ngươi nghĩ thật đẹp nha.” Nhạc Du Du vừa nghe xong mặc kệ, tay chắn ở phía trước của Lãnh Hạo Nguyệt, “Bốn phía nơi này đều có thị vệ, chỉ cần ta hô một tiếng, ngươi sẽ trốn không thoát…”
“Nhạc Du Du, đừng ngây thơ.” Minh Nhu cười nhạt, “Những thị vệ này nếu không qua ba đến năm canh giờ chắc là sẽ không tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-vuong-gia-soa-tuong-cong/1571633/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.