Edit: gau5555
Beta: Bella Ngân
Trong phòng, Nhạc Du Du chỉ huy Lãnh Hạo Nguyệt, nhất nhất đem chăn trải như thế nào.
“Nương tử, ngươi xem chải như vậy có đúng hay không?” Lãnh Hạo Nguyệt hình như cũng rất thích thú.
“Tướng công giỏi quá.” Nhạc Du Du khen hai cái, không nhiều lời cũng đã thu thập xong.
“Nương tử, ngươi xem, đêm nay mặt trăng thật tròn nha.” Lãnh Hạo Nguyệt ghé vào cửa sổ, nhìn bên ngoài kêu lớn lên.
Nhạc Du Du nghe thấy vậy vội vàng cũng đi tới, dĩ nhiên là đầy tháng nha, lúc này mới nhớ tới hình như đang là giữa tháng, dường như không có ánh đèn nê ông của thành thị, bầu trời đêm này đặc biệt trong suốt, vầng trăng kia thoạt nhìn cũng đặc biệt đẹp,
“Tướng công a, ngày mai còn phải đi tiếp đấy, mau ngủ đi.”
“Được, nương tử phải hát cho Hạo nhi nghe.” Lãnh Hạo Nguyệt nghe lời nằm xuống, thế nhưng một đôi mắt to lại chờ mong nhìn chằm chằm vào Nhạc Du Du.
“Được.” Nhạc Du Du gật đầu, nàng đã thành thói quen, tiểu tử này đại đa số thời gian không có nàng dỗ đều không ngủ được, nàng ngữ âm cũng hoàn hảo được thông qua, hát ca khúc hát ru cũng không khó nghe.
Ánh trăng sáng tỏ, gió thổi nhè nhẹ, lá cây che song linh a, dế, gọi boong boong, giống như âm thanh của tiếng đàn. Cầm huyền nhi nhẹ, âm huyền nhi êm tai, nôi nhẹ đong đưa a…
Lãnh Hạo Nguyệt lúc bắt đầu muốn Nhạc Du Du dụ dỗ ngủ chỉ vì phối hợp với sự ngu dại của mình mà thôi, thế nhưng về sau, nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-vuong-gia-soa-tuong-cong/1571631/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.