Edit: gau5555
Beta: Bella Ngân
Vì ở Hoa thành có chuyện phát sinh xảy ra, Ngọc thúc quyết định không dừng lại nữa, thế là, sáng sớm hôm sau, đội ngũ liền tiếp tục xuất phát. Đêm đó đặt chân trên một trấn nhỏ tương đối xa xôi.
Nhạc Du Du vốn cũng không có ý kiến gì, thế nhưng nàng lại không nghĩ ra tại sao phải cho tên sắc hồ điệp kia đi theo? Nhất là mỗi lần thấy hắn nhìn Lãnh Hạo Nguyệt bằng ánh mắt như quả hồng, nàng liền khó chịu, chẳng lẽ với hắn nam nữ đều ăn hết?
“Ta nói cho ngươi biết con bướm kia, tại sao vẫn còn chưa đi?” Nhạc Du Du tức giận hướng về phía Hoa Hồ Điệp thét lên.
Hoa Hồ Điệp liếc mắt, ngươi cho là ta nguyện ý theo a? Ai bảo lão đại nhà ngươi không cho ta đi? Một đời thanh danh của ta, bây giờ phải tạm đừng bụi hoa, đây không phải là giết ta sao? Danh tiếng vang xây dựng dễ thế sao? Mỗi buối tối ít nhất phải vài lần cày cấy vất vả……
Đương nhiên, những lời này, Hoa Hồ Điệp cũng không dám nói, khi hắn chống lại ánh mắt của Nhạc Du Du, gương mặt lập tức cười tươi xán lạn, cười đến quyến rũ: “Thưa vương phi, là tướng công ngươi nói ta cứu ngươi, nhất định phải cảm tạ cho tốt, hơn nữa là nói đi đến U Châu chính là địa bàn của hắn, ta nghĩ phải làm gì…” Mồ hôi rơi từng rọt, chính là hắn chẳng dám, cũng chẳng muốn nghĩ đến.
“Phải không? Tướng công.” Nhạc Du Du quay đầu lại nhìn Lãnh Hạo Nguyệt.
“Đúng vậy.” Lãnh Hạo Nguyệt không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-vuong-gia-soa-tuong-cong/1571629/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.