Chương trước
Chương sau
Edit: gau5555
Beta: Wicca
Nhạc Du Du nói được thì làm được, chỉ bất quá, nàng lấy cái lý do rất đường hoàng là vương gia tâm tính vẫn còn rất trẻ con, nữ nhân lớn tuổi làm việc sẽ kiên định.
Mệnh lệnh này làm cho cả vương phủ cơ hồ ngoác miệng ngạc nhiên. Nhưng mà bởi vì trong vương phủ nữ nhân thực sự quá ít, tuổi tác lão bà kia thì càng không nhiều lắm cuối cùng kế hoạch đành chết non, thế nhưng, lại làm cho vài người có cơ hội cười đến tối tăm mặt mũi.
Trong thư phòng.
Trình Dật ôm bụng cười đến nỗi lăn lộn trên mặt đất: “Vương gia a, vương phi này của ngài quả thực… Ha ha… Quả thực…”
Bên cạnh Long Ngâm mặc dù không có dám cười to, thế nhưng, khóe miệng kia không ngừng run run hiện lên tâm tình của hắn, cố nén cười thực cực kỳ vất vả a.
“Ngươi còn cười?” Lãnh Hạo Nguyệt hé ra khuôn mặt tuấn tú nhìn không rõ là vui hay là giận, “Cười từ sáng sớm đến bây giờ còn không cười đủ?” Nói xong, ánh mắt bắt đầu nhướng lên.
Trình Dật quá mức quen thuộc Lãnh Hạo Nguyệt, biết biểu tình này của hắn chính là điềm báo muốn tức giận, thế là, vội vàng ngồi thẳng lên: “Không cười.” Thế nhưng, vừa mới liếc mắt nhìn Lãnh Hạo Nguyệt, liền không nhịn được xì một tiếng nở nụ cười, “Không được, Vương phi kia của ngài thật sự là…”
“Quên đi.” Lãnh Hạo Nguyệt rốt cuộc cũng bị đánh bại, xem xét liếc mắt Long Ngâm một cái, “Nhị sư huynh, ngươi muốn cười thì cứ việc cười đi, coi chừng nghẹn.” Nói xong, phiền muộn ra khỏi phòng.
Phía sau, lập tức truyền đến tiếng cười to kinh thiên động địa. Lãnh Hạo Nguyệt cũng nhịn không được bước đi lảo đảo.
Nhạc Du Du lúc này đang ở phiền muộn thở dài, không nghĩ tới a, chính mình làm một đạo mệnh lênh vương phi thế nhưng lại chết non a, thật mất mặt a thật mất mặt.
“Linh Lung a, ngươi tới vương phủ đã bao lâu?” Ngọc thúc điều tới cho nàng cái tiểu nha đầu này, Nhạc Du Du nhìn vẫn là thật thích, chỉ bất quá có cả điểm lãnh, cùng Long Ngâm kia giống nhau.
“Bốn năm.” Linh Lung thái độ rất cung kính, chính là trên mặt không có biểu tình gì, nàng cũng không phải cố tình muốn giấu giếm vương phi, bởi vì Lãnh Hạo Nguyệt bốn năm được phong vương, và cũng chính là bốn năm trước mới có Tấn vương phủ này vì thế, nàng trả lời cũng không sai.
“Nga.” Nhạc Du Du có điểm nhụt chí, nha đầu này cùng Tiểu Hỉ là vào cùng với nhau, vậy nhất định cũng không thể biết nguyên nhân sự ngu dại của Lãnh Hạo Nguyệt.
“Vậy thời gian ngươi đến vương phủ, vương gia cứ như vậy sao?” Nhạc Du Du vẫn có chút chưa từ bỏ ý định.
“Dạ.” Linh Lung gật đầu, trên mặt như trước nhìn không ra biểu tình gì
“Ách.” Nhạc Du Du buồn bực, tà liếc một chút nha đầu này, “Ngươi cùng Long Ngâm kia không phải là thân thích đấy chứ?”
” Sao ạ?” Linh Lung rốt cuộc mở to hai mắt kinh ngạc nhìn, dường như nghe không hiểu sao lại như thế nhưng lập tức liền liễm hạ ánh mắt, “Không có.”
Nhạc Du Du rốt cuộc thất bại thở dài, vẫn là Tiểu Hỉ thú vị a, không khỏi phiền muộn đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi còn vừa kêu: “Tiểu Hỉ a, ở nơi nào đâu?”
“Vương phi.” Tiểu Hỉ vội vàng theo trong viện chạy tiến đến.
“Nhanh lên một chút qua đây, làm cho bản vương phi đùa giỡn một chút…”
Ùm. Tiểu hỉ không chú ý, dưới chân bị vướng một chút, liền như vậy thẳng tắp quăng xuống đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.