Edit: gau5555
Beta: Wicca
Nhạc Du Du nói được thì làm được, chỉ bất quá, nàng lấy cái lý do rất đường hoàng là vương gia tâm tính vẫn còn rất trẻ con, nữ nhân lớn tuổi làm việc sẽ kiên định.
Mệnh lệnh này làm cho cả vương phủ cơ hồ ngoác miệng ngạc nhiên. Nhưng mà bởi vì trong vương phủ nữ nhân thực sự quá ít, tuổi tác lão bà kia thì càng không nhiều lắm cuối cùng kế hoạch đành chết non, thế nhưng, lại làm cho vài người có cơ hội cười đến tối tăm mặt mũi.
Trong thư phòng.
Trình Dật ôm bụng cười đến nỗi lăn lộn trên mặt đất: “Vương gia a, vương phi này của ngài quả thực… Ha ha… Quả thực…”
Bên cạnh Long Ngâm mặc dù không có dám cười to, thế nhưng, khóe miệng kia không ngừng run run hiện lên tâm tình của hắn, cố nén cười thực cực kỳ vất vả a.
“Ngươi còn cười?” Lãnh Hạo Nguyệt hé ra khuôn mặt tuấn tú nhìn không rõ là vui hay là giận, “Cười từ sáng sớm đến bây giờ còn không cười đủ?” Nói xong, ánh mắt bắt đầu nhướng lên.
Trình Dật quá mức quen thuộc Lãnh Hạo Nguyệt, biết biểu tình này của hắn chính là điềm báo muốn tức giận, thế là, vội vàng ngồi thẳng lên: “Không cười.” Thế nhưng, vừa mới liếc mắt nhìn Lãnh Hạo Nguyệt, liền không nhịn được xì một tiếng nở nụ cười, “Không được, Vương phi kia của ngài thật sự là…”
“Quên đi.” Lãnh Hạo Nguyệt rốt cuộc cũng bị đánh bại, xem xét liếc mắt Long Ngâm một cái, “Nhị sư huynh, ngươi muốn cười thì cứ việc cười đi, coi chừng nghẹn.” Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-vuong-gia-soa-tuong-cong/1571603/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.