Convert: bachanh
A! Sau khi đơ người chính là một tiếng hét thảm thiết, thái tử phi Bạch Ngọc Bình nhìn một bên mắt của Lãnh Huyền Nguyệt bầm tím, nhịn không được kêu lớn lên, sau đó chỉ vào Nhạc Du Du: “Ngươi, ngươi dám đánh thái tử? Mau bắt ả lại cho ta.”
Mọi người đều thay Nhạc Du Du lau mồ hôi, nhất là Tiểu Hỉ, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
“Bọn ngươi dám?” Nhạc Du Du cũng chẳng thèm điếm xỉa, quát lớn với bọn thái giám, “Ả là thái tử phi, còn ta là Tấn Vương Phi, ai dám bắt?”
Vẻ mặt Lãnh Hạo Nguyệt lại âm trầm, vẻ thanh khiết trong con ngươi đã biết mất tăm, chỉ còn lại sự tàn nhẫn, bàn tay dấu trong tay áo đã siết lại thành nấm đấm.
Bất quá, thái độ của Lãnh Huyền Nguyệt lại khác thường, không hề tức giận, mà lại hứng thú đánh giá Nhạc Du Du giống như một con sư tử nhỏ đang phẫn nộ, không thể phủ nhận, nữ nhân này khiến hắn cảm thấy hứng thú, thật lâu sau, hắn khoát tay với bọn thái giám: “Tất cả lui xuống đi.”
Bạch Ngọc Bình nhăn mặt, tuy rằng bất mãn, nhưng không dám lên tiếng.
“Tốt lắm, ngươi là người đàn bà đầu tiên dám đánh bổn cung.” Lãnh Huyền Nguyệt nắm lấy cánh tay của Nhạc Du Du, kỳ thực hắn cũng có chút buồn bực, tuy rằng võ công của hắn chưa phải đệ nhất, nhưng cũng chẳng kém là bao, thế nhưng lại bị một nữ nhân không chút nội lực đánh, không buồn bực mới là lạ.
Lãnh Hạo Nguyệt hơi chau mày lại, bắt đầu đề phòng, chỉ cần thái tử dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-vuong-gia-soa-tuong-cong/1571575/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.