Edit: bachanh
Nhạc Du Du không ngờ Long Ngâm lại chủ động tìm tới nàng, tuy rằng ấn tượng đối với người này không tốt lắm, thế nhưng, dù sao cũng là sư huynh của Tiểu Lục, còn nghe nói hắn từng cứu mạng của Tiểu Lục, cho nên, yêu ai yêu cả đường đi lối về, Nhạc Du Du hé ra nụ cười rất ôn hòa với hắn.
Ách, yêu ai yêu cả đường đi lối về? Nhạc Du Du bị cụm từ chợt nảy ra trong lòng nàng dọa sợ, chẳng lẽ mấy hôm nay ở chung với nhau, mình đã yêu tên tiểu tử khờ khạo kia? Chắc không đâu, cùng lắm là cảm thấy hắn rất đáng yêu, nên hơi thích mà thôi, đúng, chính là như thế… (ôi, trâu già, nhất là phụ nữ thường hay suy nghĩ như thế để che dấu tội lỗi ngặm cỏ non của mình)
“Vương phi.” Long Ngâm nhìn Nhạc Du Du đang thất thần, không khỏi nhướng mày, thanh âm lạnh như băng truyền tới, nhất thời mang Nhạc Du Du trong cõi thần tiên trở về thực tại.
“Ách, nga?” Nhạc Du Du giương mắt, lúc này mới phát hiện mình vừa thất thần, không khỏi xấu hổ cười, “Long sư huynh khách khí, cách gọi vương phi có chút không được tự nhiên, hay là gọi tên đi.”
Long Ngâm cũng không phản đối, cứ như thế nhìn chằm chằm vào nàng, giống như đang soi mói nàng.
“Long sư huynh nhìn gì vậy?” Nhạc Du Du nhìn vào ánh mắt kia, không khỏi có hơi sợ hãi, nhưng trên mặt lại nở nụ cười giảo hoạt, “Không phải Long sư huynh cảm thấy ta xinh đẹp như hoa, khí chất bất phàm, đối với ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-vuong-gia-soa-tuong-cong/1571572/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.