Chương trước
Chương sau
Dương Tử Nghiên người từ nóng bắt đầu chuyển sang lạnh, tay chân của nàng run lên cầm cập nàng co người lại sưởi ấm. Triệu Lăng Phong nhìn thấy nàng co ro một chỗ vì lạnh, hắn đành phải cởi áo choàng của mình ra khoác cho nàng.
Dương Tử Nghiên vẫn không có chút gì gọi là khá hơn, nàng run rẩy dữ dội hơn, răng đánh vào nhau kêu cành cạch.
" Lạnh....lạnh..ta lạnh....quá!"
Triệu Lăng Phong thở dài nhíu mày lại, mặt thoáng chút khó chịu, hắn cũng không hiểu tại sao lại phải đến đây cùng nàng thế này. Dù vậy hắn cũng nhích đến ngồi lại gần Dương Tử Nghiên hơn, hắn di chuyển nàng lại gần đống lửa đang cháy lách tách, sưởi ấm cho nàng.
Dương Tử Nghiên người giản ra một ít, không còn co quắp lại như trước, nhưng nàng vẫn còn cảm thấy lạnh. Triệu Lăng Phong đưa tay áp vào má Dương Tử Nghiên kiểm tra, cơ thể nàng vẫn còn nóng như lửa. Dương Tử Nghiên cảm nhận được trên mặt nàng một luồn ấm áp xuất hiện, nàng đưa tay nắm chặt tay của Triệu Lăng Phong tìm kiếm hơi ấm.
" Thật là ấm áp!" Dương Tử Nghiên mấp máy môi thì thầm.
Tuy mặt nóng hổi nhưng bàn tay Dương Tử Nghiên lạnh cóng, Triệu Lăng Phong cảm nhận được khi nàng vừa chạm vào tay hắn. Cơ thể nàng vừa nóng lại vừa lạnh.
Cách để giữ ấm cho nàng lúc này, chỉ có thể là dùng nhiệt độ trên người hắn, nhưng Triệu Lăng Phong là ai chứ. Muốn hắn cởi áo sưởi ấm cho nàng, điều này là không thể.
" Hừ, bổn vương giúp ngươi như vậy đã là tốt lắm rồi! Sống chết thế nào, phải xem số phận của ngươi rồi!" Hắn lạnh lùng nói, rồi nhắm mắt lại dưỡng thần, mặc kệ nàng đang run lẩy bẩy.
Nhưng Dương Tử Nghiên nào ngoan ngoãn như vậy, nửa đêm nàng lại tự động mò đến chỗ của hắn tìm kiếm hơi ấm. Triệu Lăng Phong mở mắt đã thấy nàng ôm chặt lấy hắn, còn đang muốn vung tay hất nàng ra, nhưng nhớ đến vết thương trên chân nàng, hắn lại có chút không nỡ.
" Lần này ngươi lại nợ ta rồi! Dương Tử Nghiên, ngươi muốn trả ơn bổn vương thế nào đây!" Hắn thấp giọng nói khẽ
Sáng hôm sau Thiên Nham đã đuổi đến nơi, nhìn hang động u tối, hắn thử đi vào trong xem thử. Chợt nhìn thấy Triệu Lăng Phong đang ôm Dương Tử Nghiên nằm ngủ, hắn có chút không tin vào mắt của mình.
" Ta gặp ma rồi phải không? Sao vương gia có thể ôm nữ nhân được? Là mắt ta có vấn đề rồi! Không hay rồi, mắt của ta bị bệnh rồi!" Thiên Nham không khỏi nghi ngờ bản thân, hắn liên tục dụi mắt nói.
Triệu Lăng Phong lúc này cảm nhận được có người ở bên cạnh làm ồn, mắt hắn đột nhiên mở to nhìn về phía Thiên Nham đang đứng ngu ngốc ở đó, hắn không hài lòng mà lên tiếng.
" Thu cặp mắt của ngươi lại cho ta! Ngươi tại sao bây giờ mới đến đây? Mau đến đỡ nàng ta dậy!" Hắn thấp giọng ra lệnh.
" Vâng, thưa Vương Gia!" Nghe tiếng Triệu Lăng Phong ra lệnh, Thiên Nham kêu gọi hồn phách trở về, hắn nhanh chóng chạy đến đỡ Dương Tử Nghiên lên.
Triệu Lăng Phong lúc này mới khó nhọc đứng lên, cả người hắn tê rần, hắn đưa tay chỉnh trang lại y phục.
" Mau trở về thôi, nàng ta bệnh rồi lại còn bị thương nữa!" Hắn liếc ánh mắt sắc bén nhìn Thiên Nham nói.
Xong rồi Triệu Lăng Phong đi nhanh ra ngoài, dù cả người nhức mỏi vì cả đêm không dám động đậy, hắn vẫn anh tuấn tiêu soái bước đi nhanh. Thiên Nham ôm lấy Dương Tử Nghiên chạy theo, ba người nhanh chóng rời khỏi hang động.
Lục Thất vì lo lắng nên hắn đã đứng trên vực chờ sẵn, nhìn thấy hai người họ an toàn trở về, còn mang cả Dương Tử Nghiên, hắn cả người như bỏ xuống được cục đá nặng trĩu. Cả ngày hôm qua hắn không ngừng lo lắng, Vương gia của hắn đã bao giờ lo lắng cho nữ nhân như vậy đâu chứ.
Về đến Thiên Sơn tự, Tiểu Yên đang ngồi mất hồn trên bậc thềm, nhìn thấy Thiên Nham ôm Dương Tử Nghiên trên tay, nàng ta mừng rỡ lao đến. Nhìn đến DươngTử Nghiên xanh xao nhưng vẫn còn thở, Tiểu Yên chảy nước mắt nắm lấy bàn tay nàng nói.
" Tiểu thư không chết, người trở về rồi! Thật là may mắn, làm muội lo lắng chết mất!"
" Bây giờ chưa chết, nhưng nếu ngươi cứ cản đường cứu người thế này thì sẽ chết thật đó! Mau tìm đại phu đến đây!" Triệu Lăng Phong từ đằng sau đi lên, hắn lạnh giọng lên tiếng
" Vâng, vương gia nô tỳ đi ngay!" Triệu Lăng Phong gấp gáp hù dọa Tiểu Yên, nàng hoảng sợ chạy vù đi tìm đại phu ngay lập tức.
Đưa Dương Tử Nghiên vào phòng nằm trên giường, thì Tiểu Yên cũng dẫn theo đại phu chạy như bay vào.
Sau khi bắt mạch cho Dương Tử Nghiên, đại phu kê đơn thuốc dặn dò nàng ta. Dương Tử Nghiên vì người ngấm nước cả đêm, lại còn ở ngoài trời lạnh nên mới sinh bệnh, uống thuốc được kê sẽ mau khỏi. Còn vết thương ở chân sắp bị nhiễm trùng, may mắn xử lý kịp thời nên sẽ không có vấn đề gì lớn. Đâu vào đấy đại phu xin phép trở về.
Lão phu nhân nghe Xuân Đào báo lại là Dương Tử Nghiên đã trở về, cũng lập tức xuống giường đi đến thăm nàng. Nhìn cháu gái nhi nằm yếu ớt trên giường, lão phu nhân khẽ đưa tay lau nước mắt, cũng thầm cảm tạ ông trời đã thương xót cho người làm tổ mẫu này.
" Thật tốt quá! Con bé trở về rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.