Đêm cũng đã khuya, Dương Tử Nghiên không thể tiếp tục ở bên ngoài được nữa, nàng cúi đầu tạm biệt Triệu Lăng Phong. " Vương gia, đêm đã khuya rồi! Tiểu nữ phải trở về đây! Ân cứu mạng hôm nay tiểu nữ sẽ ghi nhớ trong lòng, nhất định sẽ tìm cách báo đáp cho người!" Nàng e thẹn nói. " Được rồi, ngươi cứ về trước đi!" " Đa tạ Vương Gia!" Nói xong, Dương Tử Nghiên vội vàng kéo tay Tiểu Yên rời đi. Triệu Lăng Phong đưa mắt nhì theo nàng, hắn không biết tại sao mỗi lần ở bên nàng đều có cảm giác rất kỳ lạ. Về đến phủ thừa tướng, Dương Tử Nghiên tay chống hông, nàng tức giận lớn tiếng mắng Triệu Lăng Phong. " Cái tên vương gia chết tiệt, dám khi dễ người quá đáng! Nếu không phải vì tính mạng bé nhỏ này, ta nhất định sẽ cho hắn một trận!" Mắng người xong, Dương Tử Nghiên xoay qua nhìn đến Tiểu Yên, nàng ta đang đứng cầm túi tiền mơ màng. Dương Tử Nghiên khó hiểu, nàng huơ huơ tay trước mặt Tiểu Yên hỏi. " Tiểu Yên muội làm sao vậy? Từ lúc trở về cả người cứ thẩn thờ như kẻ mất hồn, là bị làm sao?" Tiểu Yên lấy lại bình tĩnh, nàng ta cười híp cả mắt, ôm lấy cánh tay Dương Tử Nghiên trả lời. " Tiểu thư, hôm nay muội rất là vui nha! Một lúc mà gặp được hai vị soái ca mỹ mạo hơn người luôn đó! Một người là vương gia chiến thần lợi hại, một người là thị vệ nhưng nhan sắc cũng nổi trội không kém!" Dương Tử Nghiên thở ra một hơi, nàng vỗ vỗ trán Tiểu Yên nói. " Bó tay với kẻ mê trai như muội luôn, thảo nào cả buổi cứ thất thần! Nhưng mà muội thích tên thị vệ đó sao? Không phải chứ? Này là tiếng sét ái tình trong truyền thuyết có phải không?" Dương Tử Nghiên tò mò hỏi. Tiểu Yên nghe hỏi gật đầu lia lịa, nàng cười ngượng đỏ mặt. Dương Tử Nghiên không khỏi thích thú, nàng nhẹ nhàng đi đến cửa sổ nói." Hắn đang ở đây, để ta nói giúp muội nha!" Không đợi Tiểu Yên trả lời, Dương Tử Nghiên giơ tay mở cửa sổ la lên, nàng lớn giọng nói vọng ra ngoài. " Nè đại ca, tiểu muội muội nhà ta đem lòng tương tư ngươi rồi, không biết ngươi đã có ý trung nhân hay chưa? Có nghĩ đến suy xét tiểu muội nhà ta một chút?" Thiên Nham đang ngồi trên cây, cả người cứng đờ không đáp lại, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tiểu Yên xấu hổ, nàng ta chạy đến lôi Dương Tử Nghiên lại." Aaaaa! tiểu thư đừng như vậy nha, sao người có thể bán đứng muội vậy? Dù gì muội cũng là nữ nhi đó! Không thể lộ liễu thế này được!" Dương Tử Nghiên phá lên cười ha hả, nàng cười đến chảy nước mắt, nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt, Dương Tử Nghiên nắm tay Tiểu Yên nói. " Muội là đồ ngốc đó! Ta chỉ giúp muội thổ lộ tình cảm thôi, với tính cách của muội có chắc sẽ dám tỏ tình với hắn không? Đợi đến lúc hắn có thê tử rồi, muội chỉ có mà ngồi khóc ròng!" Tiểu Yên với Thiên Nham nghe xong cũng cạn lời, mặc Dương Tử Nghiên muốn nói gì thì nói. Hôm sau, Dương Tử Nghiên dậy sớm thay y phục đơn giản ,tóc chải gọn gàng cùng Tiểu Yên đi thăm lão phu nhân. Từ bên ngoài đi vào, nàng đã nghe thấy tiếng của Tô Diêu ở bên trong. Dương Tử Nghiên nhanh chóng đi vào vấn an lão phu nhân, bà ấy liền kéo nàng đến ngồi bên cạnh mình. " Tiểu Nghiên, vừa hay ta và mẫu thân con đang nhắc đến con! Dạo này Dương phủ gặp nhiều chuyện không may mắn, nhất là con! Ta tính đưa con cùng Tử Ngọc đi chùa cầu phúc, con thấy thế nào?" Bà ấy nắm tay cô hỏi. Dương Tử Nghiên liếc nhìn Tô Diêu bằng ánh mắt sắc bén, sau đó nàng nắm lấy tay lão phu nhân cười cười. " Tổ mẫu, đều nghe người đi! Con cũng thấy mình nên đi chùa cầu phúc nhiều một chút, cầu cho người sống lâu trăm tuổi với con!" Lão phu nhân mừng rỡ, bà ấy vỗ vỗ mu bàn tay nhỏ bé của Dương Tử Nghiên gật đầu. " Thật ngoan, vậy quyết định đi, ba ngày nữa xe ngựa sẽ đưa chúng ta đi! Chùa Thiên Sơn ở rất xa, nên con hãy về chuẩn bị một ít đồ vật cần thiết!" " Vâng, con biết rồi! Tổ mẫu, người dạo này có ăn uống đầy đủ không? Sức khỏe có tốt không ạ?" Nàng lo lắng hỏi thăm bà ấy. Lão phu nhân mặt tỏ vẻ mệt mỏi, bà ấy buồn phiền trả lời. " Dạo này ta thường xuyên đau nhức xương cốt, ban đêm lại rất khó ngủ! Haizz, bệnh của người già thôi, Tiểu Nghiên đừng lo lắng!" " Vậy để Tiểu Nghiên xoa bóp cho người nha, tay nghề của Tiểu Nghiên tốt lắm!" Nói xong Dương Tử Nghiên đứng lên, nàng xoa bóp nhẹ nhàng cho lão phu nhân, làm cho bà ấy cực kỳ thoải mái. Tô Diêu bên cạnh ánh mắt chán ghét nhìn hai người, cuối cùng vẫn là không chịu nổi mà lên tiếng. " Mẫu thân, nếu Tử Nghiên đã đồng ý vậy thì con sẽ về chuẩn bị trước! Xin phép người con đi trước!" " Ừm, vậy ngươi mau đi đi!" Nghe lão phu nhân cho phép, Tô Diêu đứng dậy đi nhanh ra ngoài. Trong viện không khí thoải mái hơn hẳn, Dương Tử Nghiên cùng lão phu nhân vui vẻ trò chuyện cười đến sảng khoái. Buổi trưa trở về Xuân Phong viện, Dương Tử Nghiên cầm tách trà Tiểu Yên vừa bưng lên nhấp một ngụm. Nàng ngồi suy tư, Tiểu Yên đứng kế bên lo lắng hỏi. " Tiểu thư, người không khỏe sao? Khó chịu ở đâu à?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]