Chương trước
Chương sau
Dung phi qua đời, gia đình của nàng đã cầu xin hoàng thượng mang Triệu Lăng Phong xác nhận huyết thống. Sau khi trích máu nhận thân, sự thật hắn chính là nhi tử của hoàng thượng, cuối cùng cũng được đưa ra khỏi lãnh cung.
Mười lăm năm sau, hoàng thượng cũng băng hà, ông ta để lại hoàng vị cho thái tử Triệu Hoàng Vũ, cũng là hoàng thượng bây giờ.
Những năm qua Triệu Lăng Phong đã điều tra ra được nổi uất hận của Dung phi, hắn ta biết mọi chuyện là do Hoàng hậu và Dương Thanh Giản hãm hại. Hắn đã thề với trời, nhất định sẽ trả thù cho mẫu phi của hắn, mà người đầu tiên chính là Dương Thanh Giản. Còn hoàng hậu hắn muốn chơi đùa thêm chút nữa, để bà ta có thể nhận được nỗi thống khổ như mẫu phi của hắn đã từng.
Nhắm mắt dưỡng thần một chút, Triệu Lăng Phong thở dài một hơi, cả người hắn rất mệt mỏi. Đã từ lâu, kể từ khi hắn biết được mẫu phi bị hại, mỗi khi đêm xuống hắn không tài nào ngủ được. Chỉ cần hắn nhắm mắt lại, hình ảnh Dung phi treo cổ chết trước mặt hắn lại hiện ra rõ ràng. Hắn ám ảnh khuôn mặt trắng toát, đôi mắt vô hồn khi bà ấy nhìn hắn. Ngày nào chưa trả được thù, hắn sẽ không có giấc ngủ ngon.
" Mẫu phi, chờ ta một chút! Ta nhất định sẽ đem Dương Thanh Giản và Hoàng hậu xuống gặp người đền tội! Cho ta thêm một chút thời gian nữa thôi!" Hắn trầm giọng nói thật khẽ.
Dương Tử Nghiên trở về xuân phong viện, vừa đóng cửa lại chân nàng đã bủn rủn, nàng ngồi bệt xuống đất thở phào nhẹ nhõm. Đưa tay lên ngực, lúc này nàng mới cảm thấy yên tâm là chính mình tim còn đập, nàng vẫn còn sống.
" Đúng là kẻ điên mà! Ta thật sự là bị doạ chết rồi, Triệu Lăng Phong đáng chết!" Nàng tức giận mắng người, nhưng là tim vẫn không ngừng đập loạn xạ.
Sáng hôm sau Dương Tử Nghiên dậy rất sớm, có lẽ vì hôm qua sau khi trở về nàng không ngủ lại được. Thay y phục rồi ngồi trước gương sửa soạn một chút, nàng trang điểm nhẹ nhàng, rồi mới ra ngoài đi dạo hoa viên.
Bên ngoài hoa viên, Dương Tử Nghiên tình cờ gặp được Cố Viễn Trạch, hắn hôm nay đến chủ yếu là thăm Dương Tử Ngọc. Nhìn thấy nàng đang tản bộ gần đó, hắn đi đến gần nàng cười khinh bỉ lên tiếng.
" Dương Tử Nghiên, phúc của ngươi cư nhiên thật lớn! Ngã nặng như thế mà vẫn không chết, đúng là thật may mắn!"
" Tất nhiên, ông trời luôn ưu ái cho người tốt, còn những kẻ xấu cũng đừng vội tự đắc, nếu không sau này chết còn khó coi hơn! Ta khuyên ngươi nên lo cho bản thân mình trước đi, đừng suốt ngày lo những chuyện không đâu!" Vừa nói vừa dằn mặt Cố Viễn Trạch, Dương Tử Nghiên xoay đầu rời đi, nàng không muốn phí thời gian cãi nhau với hắn.
Cố Viễn Trạch đứng đó gương mặt thật khó coi, mặc dù hắn đang rất tức giận, nhưng cũng không dám làm gì nàng. Hắn thở mạnh hậm hực, rồicũng nhanh chân đi về phía viện Thanh Trúc của Dương Tử Ngọc.
Trong phòng Dương Tử Ngọc đang nắm trên giường đau đớn, vừa trông thấy Cố Viễn Trạch đi vào, nàng ta đã lập tức đứng lên vui mừng, tiến đến ôm chầm lấy hắn nũng nịu.
" Viễn Trạch, huynh đã đến rồi, muội thật sự rất vui! Mấy ngày hôm nay muội rất nhớ huynh, nhưng tại sao bây giờ huynh mới đến thăm người ta vậy?" Thật sự dáng vẻ lúc này của nàng ta rất buồn nôn, cũng chỉ có Cố Viễn Trạch là yêu thích tính cách như thế.
Hắn cúi người hôn lên tóc Dương Tử Ngọc đáp.
" Huynh cũng rất nhớ muội! Tử Ngọc, lúc nãy ở hoa viên ta cũng gặp được Dương Tử Nghiên, tiện nhân không biết xấu hổ, đã vậy còn dám lên mặt dạy đời ta! Đúng là không biết trời cao đất dày là gì!"
Nàng ta nghe đến tên của Dương Tử Nghiên mặt tức khắc xám xịt, trợn tròn mắt hung ác nói.
" Nhắc đến con tiện nhân đó là muội nuốt không nổi cục tức này, dám cả gan hại muội ở cung điện, làm muội bị đánh đến nổi không thể ngồi được! Muội sẽ không tha cho nó, cứ chờ mà xem!"
Dương Tử Ngọc dừng lại một chút rồi nói tiếp.
" Viễn Trạch, huynh đã nói chuyện hôn ước với phụ mẫu chưa vậy? Họ nói sao, có đồng ý cho huynh từ hôn với Dương Tử Nghiên để thành thân với muội không?"
Cố Viễn Trạch thở dài, hắn nhăn mày lắc đầu.
" Ta đã nhiều lần cố nói với họ, nhưng họ nói trừ khi lão phu nhân đồng ý, nếu không hôn ước không thể hủy! Ta cũng đang rất đau đầu vì vấn đề này, Lão phu nhân của muội lại không chấp thuận từ hôn, bà ấy rất cứng đầu!"
Dương Tử Ngọc suy nghĩ một chút, tiếp theo vẻ mặt nham hiểm, ác độc nói.
" Nếu chúng ta hủy hoại nó, biến nó thành thứ dâm loạn, dơ bẩn thì thế nào? Đến lúc đó, cho dù có là lão thái thái cũng không làm gì được, phải chấp nhận hủy hôn thôi!"
Cố Viễn Trạch mắt sáng lên, hắn nắm lấy tay Dương Tử Ngọc khẽ hỏi.
" Tử Ngọc, muội thật là thông minh, có vậy mà ta lại không nghĩ đến! Muội tính toán thế nào?
Làm sao để hủy hoại Dương Tử Nghiên đây?"
Dương Tử Ngọc nhếch môi cười, nàng ta tiến đến gần bên tai Cố Viễn Trạch thì thầm nói nhỏ. Nói xong cả hai nhìn nhau vừa lòng ,đắc ý cười ha hả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.