Chương trước
Chương sau
Dương thừa tướng và lão phu nhân lúc này mặt xanh mét, hai người đưa mắt nhìn qua Dương Tử Ngọc, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Dương Tử Ngọc lúc này cũng run rẩy, nàng ta đưa tay sờ lên đầu, vội vàng gỡ trâm xuống, mặt cắt không còn giọt máu. Biết mình không xong rồi, nàng ta lập tức quỳ xuống rối rít thanh minh.
" Hoàng hậu nương nương tha mạng! Tiểu nữ cũng không biết tại sao cây trâm này lại ở trên đầu tiểu nữ, tiểu nữ không làm chuyện này! Đây là tội đáng muôn chết, tiểu nữ nào dám!"
" Ngươi thật to gan! Ở trước mặt của ta và hoàng thượng đã làm càng, lại còn trơ tráo nói dối! Ngươi không muốn thì ai cài lên được?" Hoàng hậu tức giận nghiến răng, nghiến lợi nói.
Dương Tử Nghiên lúc này cũng quỳ xuống, nàng miệng lắp bắp đáp.
" Hoàng hậu, trâm này là do....tiểu ....tiểu nữ cài lên cho tỷ tỷ, xin hoàng hậu bớt giận!"
Nghe đến đây Dương Tử Ngọc như phát điên, nàng ta tiến tới đánh mắng Dương Tử Nghiên.
" Đúng rồi, trâm này là ta đưa cho ngươi! Tiện nhân, ngươi vậy mà dám hại ta!"
" Tỷ tỷ, không phải tỷ nói cây trâm này rất đẹp, kêu muội tối nay phải cài lên vào cung dự yến tiệc hay sao? Muội thấy nhan sắc của muội tầm thường, nghĩ nó hợp với tỷ, nên mới lén cài lên cho tỷ! Muội không nghĩ mọi chuyện lại thế này, nếu muội biết sẽ không làm như vậy!"
Dương Tử Nghiên bị đánh, tay ôm lấy cơ thể, gương mặt ủy khuất có phần yếu đuối khóc lóc giải thích. Tiểu Yên lúc này cũng tiến đến, nàng ta quỳ xuống dập đầu trước mặt hoàng hậu nói.
" Hoàng thượng, hoàng hậu khai ân! Trâm đúng là do đại tiểu thư đã đưa đến, tiểu thư nhà nô tỳ thật không biết đâu ạ! Tiểu thư đầu còn bị thương, lại mới vừa mới tỉnh dậy không biết gì! Xin hoàng thượng và hoàng hậu khai ân!"
Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, họ ném ánh mắt khinh thường nhìn Dương Tử Ngọc.
" Thì ra là tỷ tỷ muốn mưu hại muội muội nha! Thật là tội nghiệp mà!"
" Xinh đẹp như vậy, mà lòng dạ như rắn độc!"
" Chậc, chậc, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được!"
" Đáng đời, suýt chút nữa người bị trách tội là muội muội của nàng ta rồi! Sao lại có loại người hiểm độc như vậy chứ? Đến muội muội cũng không tha!"
Dương thừa tướng cùng lão phu nhân lúc này cũng đứng lên, hai người tiến đến trước mặt hoàng thượng cầu xin.
" Hoàng thượng, hoàng hậu, nhi nữ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, xin người khai ân! Vi thần về nhất định sẽ dạy dỗ cẩn thận, không để chuyện này xảy ra thêm nữa!"
" Hoàng thượng, là do lão thần không dạy dỗ tốt cháu gái, xin hoàng thượng hoàng hậu tha thứ cho sự dại dột này!" Lão phu nhân cũng nói thêm vào.
Một bên Tứ vương gia nhìn chằm chằm Dương Tử Nghiên, suy nghĩ gì đó, rồi cũng lên tiếng.
" Hoàng thượng, thần thấy dù gì cũng là những đứa trẻ chưa hiểu chuyện! Hôm nay lại là sinh thần của hoàng hậu, hà tất phải sát sinh, đổ huyết! Vẫn là nên tha thứ một chút, để thừa tướng từ từ uốn nắn lại!"
Dương Tử Nghiên bỗng có cảm giác rùng mình, nàng cảm thấy lạnh thấu xương, nàng đưa mắt lén nhìn Triệu Lăng Phong.
Hoàng thượng nghe được Tứ Vương Gia lên tiếng, nên cũng gật gù đồng ý.
" Tứ Vương Gia nói cũng có lý, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Thiết nghĩ Dương Tử Ngọc thân làm trưởng tỷ, lại bày mưu tính kế muội muội, ta phạt nàng mười trượng! Sau này không cho tiến cung tham dự yến tiệc nữa!"
" Tạ hoàng thượng, hoàng hậu khai ân!" Dương thừa tướng và lão phu nhân vội cúi đầu tạ ơn.
Chỉ có Dương Tử Ngọc đơ người, khóc không thành tiếng, mười trượng nàng ta sao chịu nổi? Lại nói sau này cũng không được tiến cung nữa.
Hai thị vệ nhanh chân tiến vào, bọn họ lôi Dương Tử Ngọc ra ngoài nhận hình phạt.
Dương Tử Nghiên cười thầm trong bụng." Cho đáng đời ngươi, ai bảo muốn hãm hại ta làm gì?"
Cùng với cảm giác vui mừng là tâm trạng lo lắng sợ hãi, Dương Tử Nghiên không dám nhìn thẳng Triệu Lăng Phong, nàng cúi đầu thật thấp.
Vì nhi nữ nháo sự, Dương thừa tướng cùng lão phu nhân cũng xin phép về trước, để còn chăm sóc cho Dương Tử Ngọc.
Xe ngựa chậm rãi ra khỏi hoàng cung, Dương Tử Ngọc thân thể mềm oặt rên rĩ vì đau đớn. Dương Tử Nghiên bên cạnh cố gắng nhịn cười, nàng cố không phát ra tiếng." Đúng là gậy ông đập lưng ông!"
Về đến phủ thừa tướng, Dương thừa tướng Dương Thanh Giản vội sai người đưa Dương Tử Ngọc đi trị thương, một bên kêu người lôi Dương Tử Nghiên đến thư phòng của ông ta.
Thư phòng.
Dương Thanh Giản tay cầm roi da, ông ta trừng mắt nhìn Dương Tử Nghiên giận dữ.
" Ngươi cái này nghiệt nữ, lại dám hại tỷ ngươi ở hoàng cung nhận mười trượng! Ta hôm nay sẽ dùng gia pháp xử tội ngươi, đồ không biết trời cao đất dày này.
" Phụ thân, nhi nữ làm gì nên tội! Rốt cuộc hết thảy đều do tỷ tỷ muốn hại ta, nếu như ta không vô tình cài trâm lên đầu tỷ, vậy người hôm nay phải chết chính là ta rồi!" Dương Tử Nghiên lên tiếng minh oan, điều này làm Dương Thanh Giản càng thêm tức giận.
Ông ta vung roi lên, liên tiếp tạp trên người nàng. Dương Tử Nghiên đau đớn co rút thân thể, nàng nước mắt rơi xuống kêu rên.
" Ah đau quá! Phụ thân, vì cái gì người lại đánh ta? Tỷ tỷ muốn hại ta cũng là ta sai sao? Ta không phải nhi nữ của người? Vì cái gì người lúc nào cũng đánh ta?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.