Chương trước
Chương sau
Thúy Liên nhìn xung quanh xong quan sát, thấy không có ai ở gần đây, nàng ta đến gần tai của Dương Tử Ngọc thì thầm gì đó. Cả hai bàn bạc to nhỏ, cho đến khi thấy hài lòng, mới cùng nhau rời đi.
Chờ Dương Tử Ngọc đi xa rồi, Tiểu Yên nhìn Dương Tử Nghiên lên tiếng.
" Tiểu thư, người nên cẩn thận với đại tiểu thư một chút! Những thứ này chắc chắn không phải đồ tốt gì!" Nàng e dè nhìn đồ vật trong tay.
Dương Tử Nghiên tay bưng tách trà lên, nàng nhẹ nhàng uống một ngụm rồi hỏi Tiểu Yên.
" Tiểu Yên, muội có biết tại sao ta lại bị ngã không? Là do Cố Viễn Trạch và Dương Tử Ngọc thông đồng hãm hại ta, bởi vì ta đã nhìn thấy bọn chúng thông dâm với nhau!" Dù là một chuyện khá kinh khủng, nhưng ngữ khí của nàng vẫn rất bình tĩnh.
Tiểu Yên cảm thấy sợ hãi, nàng ta không ngờ Dương Tử Ngọc và Cố Viễn Trạch lại lòng lang dạ sói như vậy? Nàng không khỏi đau lòng nhìn Dương Tử Nghiên hỏi chuyện.
" Tiểu thư, người không mất trí nhớ sao? Tại sao hai người bọn họ có thể đối xử với người như vậy? Viễn Trạch công tử là vị hôn phu của tiểu thư cơ mà, sao hắn lại..."
Nói đến đây, Dương Tử Nghiên liền cắt lời của Tiểu Yên.
" Đơn giản là hắn không thích ta! Cũng đúng thôi, có ai lại thích nữ nhân yếu đuối không được yêu thương, lại càng không có giá trị lợi dụng như ta? Còn đại tỷ thân yêu của ta thì khác, nàng ta xinh đẹp lại là đích nữ được cha yêu thương, lấy nàng không phải tốt hơn sao?"
Tiểu Yên lại không nói gì, nàng xót xa nhìn Dương Tử Nghiên. Bao nhiêu năm qua, nàng đã chịu nhiều cực khổ rồi, bây giờ lại còn bị mưu hại, suýt chút nữa là chết rồi.
Dương Tử Nghiên cũng im lặng, nàng đặt chén trà trong tay xuống bàn suy nghĩ." Ta nhất định phải hủy hôn với tên khốn kiếp này, còn có trả thù cả Dương Tử Ngọc kia! Bọn chúng hại ta thế nào, ta phải dâng trả lại nhiều hơn thế!"
Ba ngày sau, yến hội của hoàng hậu cuối cùng đã đến. Từ tối hôm qua, lão phu nhân đã cho người mang y phục và trang sức đến cho Dương Tử Nghiên. Tất cả đều là đồ tốt, mà bà ấy chuẩn bị cho nàng.
Buổi sáng Tiểu Yên đã sớm gọi Dương Tử Nghiên thức dậy, giúp nàng thay y phục và đeo trang sức, lại trang điểm một chút. Lúc này nàng mới thấy, Dương Tử Nghiên trang điểm lên còn có phần đẹp hơn cả Dương Tử Ngọc.
Bên ngoài cổng phủ thừa tướng, Dương Tử Nghiên mặc y phục màu trắng thuần khiết, tóc dài được thắt gọn gàng, gương mặt mỹ lệ, kiều diễm bước ra. Lão phu nhân thập phần vừa lòng nhìn nàng, quả không hổ là cháu gái ngoan của bà ấy.
Vừa lúc Dương Tử Ngọc cũng ra đến nơi, nếu nói Tử Nghiên xinh đẹp thuần khiết, thì Tử Ngọc chính là quyến rũ sắc sảo. Nhìn hai cháu gái nhi xinh đẹp hơn hoa, lão phu nhân cười cười gật đầu.
Đi vài canh giờ, xe ngựa cũng đã đến hoàng cung. Bên trong hoành tráng diễm lệ, làm Dương Tử Nghiên xoe tròn mắt nhìn không khỏi cảm thán trong lòng.
" Đóng phim cổ trang nhiều như vậy, bây giờ nhìn hoàng cung thật sự hoàn mỹ nha, cảm giác cũng có phần rùng rợn hơn phim trường!"
Đến nơi, Lưu công công sắp xếp cho ba người một viện tử nghỉ ngơi trước yến tiệc. Ngồi trong phòng có chút buồn chán, Dương Tử Nghiên thay đồ của nha hoàn, nàng lén lút ra ngoài hoa viên dạo chơi.
Đi đến đình viện bên hồ, Dương Tử Nghiên nhìn thấy một nam nhân tiêu soái đang ngồi trong đình nhắm mắt dưỡng thần. Trên người nam nhân mặc một bộ y phục đen, nhìn vào thì chắc chắn không phải là đồ mà người bình thường có thể mặc rồi. Lại nói cả người hắn toát ra vẻ lạnh lẽo người sống chớ đến gần.
Dương Tử Nghiên nhẹ nhàng tiến gần người nam nhân săm soi nhìn, nàng khẽ nói.
" Ây da, người đẹp như vậy mà không nhìn kỹ thì rõ phí của trời! Mi nam nhân có thể dài như vậy sao? Còn cái mũi này nữa, nó còn thẳng hơn giới tính của ta á! Còn đôi môi này, không những hồng mà còn mềm mại nữa! Ông trời thiệt ưu ái cho tên này mà, rõ ràng ta là phụ nữ, vậy mà còn không bằng một tên nam nhân!"
Miệng cảm thán, Dương Tử Nghiên lại tùy ý động chạm vào mặt nam nhân. Còn đang mê mẩn với gương mặt không góc chết này, tay của Dương Tử Nghiên bỗng bị nắm chặt, người nam nhân đột nhiên mở mắt trừng nàng.
" Ngươi là ai? Muốn làm gì ta?"
Dương Tử Nghiên đau đớn lùi về sau, gương mặt nhăn nhó kêu lên.
" Ah, ngươi buông tay ta ra, đau chết ta rồi! Ta chỉ vô tình đi dạo ngang đây, nhất thời u mê nhan sắc này của ngươi, nên mới thất lễ! Ta không có ý gì hết, thả ta ra đi đại ca, đau thật sự đó!"
" Ta hỏi lại lần nữa ngươi là ai?" Nam nhân có vẻ tức giận, hắn ta gầm lên.
" Ta....ta chỉ là nha hoàn mới vào cung, nên không biết, ta thật sự không cố ý mà!"
Dương Tử Nghiên sợ liên lụy đến phủ thừa tướng, cho nên nàng nói dối mình là nha hoàn. Nam nhân vẫn không tin tưởng, thủ pháp nắm tay cô càng chặt hơn.
Dương Tử Nghiên đau đớn, biết không thể thuyết phục nam nhân lạnh lùng này, nàng đột nhiên nhìn phía sau la lên.
" A hoàng thượng đến rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.