Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy con bướm kia, Lâm Tư Tư giống như nhìn thấy quỷ, cô bổ nhào vào long Giang Trục Thủy, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, cả người run run:” Tôi biết sai rồi, tôi không hận cha tôi, các người buông tha cho tôi, buông tha cho tôi……”

” Tư Tư, cô bình tĩnh một chút!” Hắn ôm thân thể loạng choạng của cô,” Nói cho ta biết, là ai yếu hại ngươi?”

Cô lại liều mạng lắc đầu, Tư Tư nắm lấy quần áo của anh, qua một hồi lâu, cô bình tĩnh trở lại, đẩy mạnh hắn ra:” NAnh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh!”

Giang Trục Thủy sửng sốt:” Được rồi, Tư Tư cô tự mình bảo trọng.”

Hắn nói xong đi ra cửa phòng, đã thấy hai tên vệ sĩ của Lâm Tư Tư đứng lén lút ở phía sau cửa, thấy hắn đi ra, liền đứng nghiêm lại, nhưng vẻ mặt đề phòng hắn.

Hắn nhíu nhíu mày, kỳ quái, hai tên vệ sĩ này kì quái, Lâm gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao một con bướm có thể dọa cho Lâm Tư Tư thành bộ dáng kia?

……

Sau khi Giang Trục Thủy rời đi, Lâm Tư Tư nhìn hai tên vệ sĩ đứng ở cửa, tức giận nói:” Ai cho các ngươi đứng ở đó? Cút cho tôi! Cút!”

Hai tên vệ sĩ nhìn nhau:” Đại tiểu thư, chuyện của lão đại cô làm xong rồi à?”

” Không có! Tôi nói không có, các ngươi có để yên không?”

” Chúng tôi chỉ là nhắc nhở một chút, dù sao ảnh chụp này nếu lan ra ngoài, đối với cô sẽ bất lợi!”

Lâm Tư Tư cầm lấy tóc:” Các ngươi cút ra ngoài cho tôi, lập tức cút đi!”

Hai tên vệ sĩ đành phải đóng cửa đi ra ngoài, Lâm Tư Tư đem đặt lên cửa.

Làm sao bây giờ? Cô rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

Ác ma kia bắt 10% cổ phần công ty trong tay cô phải bán cho hắn, cô tuy rằng tùy hứng, nhưng cô biết đây là việc lớn cỡ nào! Cô giống như người có thể thương lượng, nhưng chuyện này không thể để cho người khác biết!

Cô chết mất, Giang Trục Thủy, hắn có thể chứ? Không…… Hắn biết việc kia, sẽ cười nhạo cô.

Không có cách nào, cô chợt phát hiện, bên cạnh cô không có ai. Cô chỉ có thể một người trong thống khổ giãy dụa, sa vào….

———— cảnh tượng chuyển đến khách sạn————–

Smith nhìn đến con dao bên cạnh bồn hoa, lặng lẽ lấy tay, hướng ngực người đeo mặt nạ đâm tới!

Người đeo mặt nạ lách người né qua, Smith rút quả súng lục nhỏ trong túi áo hắn, nhắm ngay đầu của anh bóp cò. Nhưng đối phương căn bản không cho hắn cơ hội, bay lên một cước đá vào cổ tay hắn, sung rời khỏi tay hắn rơi xuống.

Smith ôm cổ tay kêu rên một trận, người đeo mặt nạ nhét nòng sung vào miệng hắn:” Tôi đã nói với ngài là thật. Hiện tại, lập tức cầm lấy bút, tự mình kí!”

Smith tiên sinh đành phải đưa tay xém chút bị đứt, run run cầm lấy bút, ký tên chính mình.

” Tốt lắm.” Người đeo mặt nạ đem hiệp nghị thu vào,” Phải nói, Lâm lão tặc lấy đồ của ngài sao!”

” Cậu lòng tham không đáy, những thứ kia ở Lâm gia, chẳng qua chỉ qua là một đống giấy vụn, cậu muốn lấy làm gì?”

” Một đống giấy vụn?” Người đeo mặt nạ tựa hồ càng cảm thấy hứng thú:” Là dạng giấy gì?”

” Là một…… Danh sách tổ chức bí mật, hắn vẫn đặt ở nơi này của ta, cũng thông báo sau khi hắn chết thì giao cho con trai hắn.

“Tổ chức bí mật?” Chẳng lẽ Lâm lão tặc trừ xã hội đen, còn có thế lực khác sao? Là tổi chức bí mật nào, lại thần bí như thế, ngay cả anh cũng không biết?

” Vậy nó đang ở đâu?”

Smith con ngươi xoay tròn, nói:” Ở ta áo trong túi áo của tôi, bên trong có cái tường kép.”

Nam tử mặt nạ nhìn hắn một cái:” Ngài tự mình cởi ra.”

Anh nhìn lão già này cởi sạch quần áo, sau đó cầm lấy kia tây trang kia, sờ một chút, quả nhiên có tường kép, anh kích động xé ra, bỗng nhiên một cỗ khói trắng phun rluồn khói trắng phun ra, anh mạnh vẫn mở tây trang ra.

Chết tiệt! Tường kép kia có chứa vôi phấn! Lão hồ ly này!

Smith thấy anh trúng kế, liền nhặt cây sung lên hướng anh mà bắn, một tiếng súng vang lên, bả vai anh trúng đạn, hai mắt không thể thấy, dựa vào lực mạnh đánh về phía Smith, nắm dao hoa quả lên, liền dung lực hướng hắn mà đâm!

Hết thảy đều bình tĩnh, bình tĩnh chỉ còn lại thở dốc dồn dập kia, thật lâu sau, chỉ nghe ngoài cửa một trận lo lắng.

” Đã xảy ra chuyện gì?”

” Có người nghe được tiếng súng!”

” Là căn phòng kia?”

” Không biết, lục soát căn phòng!”

Người đeo mặt nạ cắn chặt răng, một mảnh tối đen, anh sờ soạng xé quần áo mình, buộc lên miệng vết thương……

Trong căn phòng cách vách, San San đang ngủ say.

Bỗng nhiên nghe được một tiếng nổ, hình như là bên cách vách phòng mình truyền đến.

Chỉ cách một tường, nghe được thập phần rõ ràng. Đó là thanh âm gì? Thật đáng sợ……

Cô xoa mắt đứng lên, phát hiện không thấy Luật Hạo Thiên. Lúc ngủ rõ rang còn thấy anh vẫn ngồi ở đầu giường?

Nhớ tới anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, bộ dáng dỗ cô ngủ, cô không khỏi mặt đỏ lên.

Cô giống như ở trên người anh, tìm được bóng dáng của Đằng Hải, cho nên cô mới có thể ở dưới ánh mắt của anh mà ngủ ngon như vậy……

Bước xuống, trong phòng khách cũng không có, anh có thể đi đâu rồi?

Mấy ngày nay anh đều vô tung vô ảnh, giống như gián điệp.

Bỗng nhiên nghe thấy ban công một trận động tĩnh, cô rón ra rón rén đi đến ban công, bỗng nhiên một cái bóng đen gục ở trên thân thể của cô.

Cô sợ tới mức muốn thét lên, một bàn tay che kín miệng của cô, thanh âm ở bên tai vang lên:” Đừng kêu, là anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.