Chương trước
Chương sau
San San vừa ngẩng đầu, tâm đã lạnh một nữa.

Là Luật Hạo Thiên.

“ Sao lại thế này?”. Anh cúi đầu nhìn cô quần áo rách tung tóe, nhìn cô bộ dáng chật vật hiển nhiên biết cô bị khi dễ có biết bao thê thảm.

“ Anh Hạo Thiên”

Lâm Tư Tư chạy lên, ra vẻ kích động nói: “ San San cô ấy bỏ đi, em ngăn cô ấy, cô ấy lại đánh em, em không có biện pháp, đành phải để cho vệ sỉ ngăn cô ấy lại, nhưng cô ấy lại giống như bị điên làm loạn linh tinh, kết quả liền…. Kết quả thành bộ dạng này, anh Hạo Thiên, anh mau khuyên nhủ cô ấy đi, cô ấy bị thương còn chưa đỡ, như thế nào lại xuất viện?”.

Luật Hạo Thiên nghe xong, liếc mắt nhìn hai người vệ sĩ, hai người đều sợ chỉ dám cúi đầu.

Trong mắt anh hiện lên một tia âm ngoan, cúi đầu Tiết San San đầu tóc rối bù, thấp giọng hỏi: “Là như thế sao?”.

Tiết San San cười lạnh, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt tràn ngập khinh miệt: “Anh nghĩ như thế nào thì đáp án chính là thế?”.

Cho dù anh biết rõ Lâm Tư Tư nói dối thì thế nào? Cho dù anh biết cô ta nói sai đi nữa thì phải làm như thế nào ? Anh còn không phải giống những người kia cúi đầu nghe theo?

“ Tư Tư tiểu thư nói đúng, là tôi muốn đi, cô ấy khuyên tôi ở lại, nhưng tôi đã hạ quyết tâm phải đi”. Cô thản nhiên nói xong: “Tôi muốn đi, không bao giờ muốn quay trở lại cái nơi quái quỷ này nữa, Luật tiên sinh, cám ơn anh giúp đỡ, tôi sẽ nhớ kỹ anh cho tôi công việc này”.

Nói xong cô đi lướt qua bên người anh, anh một phen kéo lấy tay cô.

“ Anh Hạo Thiên”. Lâm Tư Tư bỗng nhiên hô: “Nếu San San có ý muốn đi, vậy để cho cô ấy đi, có lẽ cô ấy cảm thấy phòng bệnh này rất buồn”.

San San nhịn không được nở nụ cười, ngực từng trận đau nhức, cắn răng, rời khỏi tay anh.

“ Cô ấy nói rất đúng, nơi này với tôi mà nói, thật sự rất buồn”.

Nghe trong lời nói của cô có ý ám chỉ, nhìn ánh mắt của cô trào phúng, hai tay nắm chặt của anh không tự chủ được buông ra.

Ngực một trận đau đớn, anh nắm quyền, trong tay có một cái túi, đó là một bộ váy.

“ Cô mặc thành cái dạng này, như thế nào đi ra ngoài? Đem cái này thay đi”.

Tiết San San liếc liếc nhìn đống quần áo kia, cười lạnh một tiếng, còn đang trên, cũng không quay đầu lại chạy ra ngoài.

Luật Hạo Thiên xoay người, vừa định nhấc chân, Tư Tư đã bắt được tay anh: “ Anh Hạo Thiên, anh muốn đuổi theo cô ấy, để cho em bảo hai vệ sĩ đuổi theo cũng được.”.

“ Không cần”.

Anh ngăn lại, trầm mặc một chút, thản nhiên nói: “ Tùy cô ấy, đi thôi, ngày mai anh sẽ cho người tìm nữ vệ sĩ mới”.

“ Không cần”. Cô cười nói: “Hai vệ sĩ là được rùi, làm sao cứ phải bắt em tìm vệ sĩ nữ? Anh có phải hay không không thích có nam nhân bên người em? Anh là đang ghen đi?”.

“ Không phải?” Anh mỉm cười nói: “Đây là ý của lão gia, tìm một cô gái bảo vệ, như vậy dễ dàng hơn.”

Lâm Tư Tư trong mắt hiện lên thất vọng, nhưng lập tức vừa cười nhặt đống quần áo lên.

“ Đây là anh mua cho em sao? Thật đẹp.”

Luật Hạo Thiên trầm mặc trong chốc lát, nói: “ Vậy thì lấy mặc đi”.

“ Cám ơn anh, em rất thích”. Lâm Tư Tư nói xong ôm cổ anh, ở trên gương mặt anh nhẹ nhàng hôn một cái.

“ Em sẽ đi thay bộ quần áo anh mua cho em?” Lâm Tư Tư giống như con bướm chạy vào phòng thay quần áo.

Trên mặt anh lộ vẻ thản nhiên tươi cười dần dần biến mất, khuôn mặt lãnh khốc ở trên hành lang ngọn đén sắc nhọn ào ào mãnh kiệt.

Hai vệ sĩ thấy thế, không hẹn mà cùng lùi lại từng bước.

Luật Hạo Thiên lại như con quỷ, từng bước từng bước tiến lên, bắt lấy hai người, thấp giọng hỏi nó: “ Vừa rồi các anh đã làm cái gì?”

Hai người sợ tới mức hai chân nhũn ra: “Luật tiên sinh…. Chúng tôi… Chúng tôi đều là nghe theo mệnh lệnh của tiểu thư làm việc a…”

“ Tiểu thư ra lệnh cho các ngươi làm cái gì?”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.