“Vô dụng” Anh thương xót nhìn cô: “Phòng bệnh này cách âm, trừ khi tôi ấn chuông, nếu không người bên ngoài không nghe thấy được âm thanh bên trong.”
“ Anh……Anh…….”
Giờ này khắc này, Tiết San San không thể dùng lời đễ diễn tả về người này.
Cô cảm thấy anh chính là người cô kiếp trước mắc nợ nên kiếp này phải bù đắp, trừ bỏ chấp nhận số mệnh, cô không biết cô còn có thể làm cái gì.
Tayanh thâm nhập nội y, dao động trên thân thể non mềm của cô, cẩn thận tránh đi chỗ bị thương ở ngực.
“ Về sau không cho phép làm thương chính mình, biết không? Một thân thể đẹp như vậy, đương nhiên phải bảo vệ cẩn thận.”
Anh dùng thanh âm dịu nhẹ lượn lờ ở bên tai cô, cô cả người bị ma trảo của anh khiếu làm vừa nóng vừa ẩm ướt, hai má tái nhợt một thoáng ửng hồng. Lại cắn răng nói: “Anh không nên đụng tôi, xin anh…. Anh đây là cưỡng gian, tôi sẽ tố cáo anh, nhất định sẽ tố cáo anh”.
“ Hai chữ cưỡng gian này, là em nói đấy”. Anh sâu kín nhìn chằm chằm cô, đầu gối tách chân của cô ra: “ Tốt lắm, tôi liền làm theo mong muốn của em”.
Bỗng nhiên thắt lưng tiếp theo động, San San khóe miệng phát ra tiếng rên, hai tay nắm chặt dưới thanh giường.
Làm sao có thể….. Như vậy?
Cô nghiêng mặt đi, nước mắt không tiếng động rơi ở trên gối.
Lần thứ hai, vì sao lại làm chuyện dơ bẩn này, luôn xuất hiện trên người cô.
————————————-
“ Anh, anh bảo em tới có chuyện gì?”
Giang Hằng Vũ đi vào văn phòng của Giang Trục Thủy, thấy mặt anh quay về phía cửa sổ, ngóng nhìn qua cửa sổ lầu cao trầm tư.
“ Anh nói mau a, em còn có việc.” Giang Hằng Vũ gót chân còn không đứng vững, đã nghĩ muốn rời khỏi.
“Vũ, em đi Anh Quốc du học đi”. Giang Trục Thủy nhìn ngoài cửa sổ nói.
“Cái gì ?” Giang Hằng Vũ sửng sốt, nhíu mày: “Em không đi ! Em ở chỗ này rất tốt, vì sao phải đi Anh Quốc ?”
Giang Trục Thủy xoay người lại, đôi mắt hẹp phượng dài nhìn em trai.
“Em không phải vẫn không thích cuộc sống ở Tây Nhã sao ?”
“Trước kia là không thích….. Nhưng hiện tại là, em đã thay đổi ý kiến ”.
“Vì người con gái làm công việc đê tiện ở quán bar ?”
“Anh”Giang Hằng Vũ kích động : “Anh làm sao mà biết, cố ấy không phải loại con gái đó ! Người khác nói như thế nào đều không sao cả, nhưng anh lại như có thể nào lại cũng nói như thế ?”.
« Anh đây muốn nói như thế nào a ? » Giang Trục Thủy nhíu mày nhìn em trai : « Cô ta còn trong trắng ? ».
“Anh, anh không phải nghe người khác nói bậy cái gì chứ ?”.
“Anh là loại người dễ tin lời đồn của người khác sao ?” Anh lắc đầu, “ Bất quá em phải rời đi, cho dù không phải cô gái kia, anh vẫn chuẩn bị đưa em đi Anh Quốc.”
“Vì sao ?” Giang Hằng Vũ khó hiểu nhìn anh trai : “Anh có thể hay không nói cho em biết nguyên nhân ? “.
“Không thể?” Giang Trục Thủy nghiêm nghị nói : “Ba mẹ trước lúc mất nói cái gì em không còn nhớ sao ? Bọn họ dặn em phải nghe lời anh. Ba mẹ không còn, anh trưởng như cha. Em phải nghe theo anh “.
“Anh… ” Giang Hằng Vũ lùi lại vài bước, hung hăng nói : ” Em không đi ! Anh dựa vào cái gì bắt em đi ? Dựa vào cái gì muốn em nghe lời anh ? “.
Giang Hàng Vũ đạp cửa đi ra, Giang Trục Thủy nhẹ nhàng ấn cái trán “Ai, em như thế nào không hiểu anh có nỗi khổ tâm ? “.
Giang Trục Thủy lo lắng, bởi vì hắn biết, thành phố này, rất nhanh sẽ nổi lên một trận huyết máu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]