“Đại tỷ, ta đã trở về, ngươi không vui khi nhìn thấy ta sao?” Ngọc Phi Yên chậm rãi đi đến trước mặt Ngọc Chi Lan, cười khanh khánh nhìn nàng ta, phiêu lượng trong con ngươi đen ẩn ẩn phát ra tinh quang.
“Không, đều này không có khả năng.”
Nhìn Ngọc Phi Yên đang êm đẹp đứng trước mặt mình, Ngọc Chi Lan lắc lắc đầu, không thể nào tin được :”Ngươi rõ ràng đã chết, làm sao có thể còn sống chứ! Ta nhưng mà….”
“Chi Lan, ngươi đừng vì quá cao hứng mà ăn nói lộn xộn đi!” Nhìn thấy Ngọc Chi Lan không thích hợp, Nam Sơn phu nhân vội vàng đi qua nhéo nàng ta một cái.
Bỗng nhiên cảm thấy đau đớn, Ngọc Chi Lan mạnh mẽ tỉnh táo lại, thấy mọi người đều đang dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, nàng hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Nàng vừa rồi là bị ma nhập sao? Lại có thể ở ngay trước mặt gia gia nói ra những lời này.
“Không, ý ta là, thấy ngươi trở về ta rất cao hứng…” Ngọc Chi Lan muốn vì chính mình biện hộ, nhưng chỉ thấy Ngọc Kinh Lôi đã kích động đi nhanh tới :”Yên nhi, thật là ngươi sao!”
Nhìn lão nhân gia trước mắt, dáng người khôi ngô, ánh mắt sáng ngời, tóc hoa râm, một thân hạo nhiên chính khí, dáng vẻ cùng gia gia của Ngọc Phi Yên ở Hoa Hạ quốc có vài phần tương tự.
Nhìn thấy hắn, cốt nhục thân tình trong lòng Ngọc Phi Yên bỗng nhiên ào ạt xuất ra, ánh mắt nàng ẩm ướt, nhào vào lòng Ngọc Kinh Lôi :”Gia gia, ta rất nhớ người.”
“Tốt tốt! Trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-tieu-cuong-hau/49101/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.