Lúc này, đầu vai như bạch ngọc của hắn in dấu răng màu đỏ, trên bụng cũng có dấu chân màu phấn hồng, cánh tay cùng trên người còn có vài vết cào đang rướm máu, bộ dáng thật chật vật.
Thật sự là một nô nhi bướng bỉnh lỳ lợm mà!
Nhưng mà định lực của hắn khi nào lại kém như vậy? Cư nhiên bị một tiểu nô nhi dễ dàng khơi mau hứng trí, còn thiếu chút nữa đã…
Vuốt ve huyệt thái dương còn ẩn ẩn đau xót, hai tròng mắt Hạ Hầu Kình Thiên kim quang lấp lánh, dã tính mười phần (ta nói mà, thật là thú tính mà),giống như mãnh thú phát hiện con mồi, tràn ngập ý chí muốn túm lấy con mồi.
Vốn cho là săn bắn mùa thu mỗi năm một lần sẽ không có gì thú vị, nào biết lại xuất hiện một tiểu Dã miêu như thế. Hắn nhất định phải đem nàng đào ra, gian cầm bên người, để mỗi ngày giải buồn, cũng coi như pha trò cũng tốt nha!
Cầm cái yếm Ngọc Phi Yên trong tay, Hạ Hầu Kình Thiên cười rộ lên.
Tiểu Dã miêu thú vị, chúng ta còn gặp lại nha----
Mặc dù nam tử trên người dính đầy bùn, nhìn qua có chút chật vật, nhưng đều không chút nào ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hắn, nụ cười rộ lên kia, vẫn làm cho thiên địa thất sắc.
Người nào đó bị Hạ Hầu Kinh Thiên nhớ nhung, chính là đang ở trong rừng chạy như điên.
Hỗn đản! Khi dễ người!
Ngọc Phi Yên một bên vội vàng chạy, một bên mắng người nào đó mặt người dạ thú (chính xác a).
Lại nghĩ đến từng chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-tieu-cuong-hau/49090/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.