Tiết trời đã rét đậm, nhưng tại Ái Liên Cư nơi ở của Liên Cẩn không có lấy một hơi hàn ý.
Lúc bước vào Ái Liên Cư, đập vào tầm mắt Ngọc Phi Yên trước tiên chính là một hồ Bạch Liên nở rộ. Nàng cẩn thận quan sát, mới phát hiện nước trong hồ hoa sen được dẫn vào từ ôn tuyền, cho nên giữa trời đông mới có thể ngắm được cảnh đẹp mùa hạ này.
Chung quanh Ái Liên Cư đều là nước, được sen trắng lá xanh vờn quanh, một chiếc cầu gỗ thật dài xuyên qua chỗ sâu nhất của hồ sen, nối tiếp hai bờ.
Lúc này, từ đầu cầu bên kia, một thiếu niên khoác áo thiển hồ chậm rãi bước về phía Ngọc Phi Yên.
Hắn đi cực kỳ thong thả, bước đi thanh nhỏ, tay áo phiêu phiêu.
Áo lông hồ theo làn gió bay lên một góc, lộ ra trường bào màu trắng bên trong, giống như đoá sen bạch sắc, theo từng bước chân thanh thiển của hắn, một đóa lại một đóa, nở rộ tương phản với sắc màu của khúc cầu, như mộng như ảo.
Ngũ quan thiếu niên thuần mỹ như bức tranh, lại giống hoa sen tránh trên đài Quan Thế Âm, gần bùn mà không nhiễm bẩn, đẹp mờ ảo nhưng không có yêu tính.
Tuy rằng vầng trán đó mang theo dấu vết bệnh tật, nhưng vẫn không che được sự tao nhã của hắn
Hay cho một thiếu niên đẹp ôn nhã!
Ngọc Phi Yên trong lòng cảm thán.
Nếu Hạ Hầu Kình Thiên là mặt trời mọc trên bầu trời, ánh sáng rực rỡ, hoa lệ không gì sánh được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-tieu-cuong-hau/3183239/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.