Chương trước
Chương sau
Ngọc Chi Lan tức giận nhìn Ngọc Phi Yên, biểu tình thân thiết lúc nãy cũng trong nháy mắt hoàn toàn biến mắt.

Chỉ mới như thế này, liền tức giận?

Nhìn Ngọc Chi Lan bỡi vì tức giận mà mặt đỏ rần lên, trong lòng Ngọc Phi Yên cười lạnh, lời nói lại chẳng khiêm nhường tí nào.

“Gia gia hiền lành, không cùng các ngươi so đo, nhưng quy củ đã định ra, chính là muốn làm cho người tuân thủ. Không có thứ tự tôn ti đích thứ, chẳng phải sẽ rất lộn xộn sao!”

“Huống chi lúc trước là Nam di nương tự mình thỉnh chỉ, tự nguyện gả ho phụ thân làm thiếp, vào ngày đó di nương cũng đã phát lời thề “Một ngày làm thiếp, cả đời là thiếp”. Chẳng lẽ phụ thân mất đi, Nam di nương còn có tâm tư khác không toại?”

“Hơn nữa, ngươi luôn miệng “Cung thân vương”, ta lại không biết Cung thân vương là ai nha!”

“Ta chỉ biết là Đại Chu Quốc đã từng có người thân là thân vương lại không chịu làm cho tốt, nhất định phải làm nghịch thần tặc tử, cuối cùng bị biếm thành thứ dân, cả nhà đều bị trảm. Nếu đại tỷ cứng rắn muốn cùng hắn nhấc lên quan hệ, ta ngược lại muốn hỏi một câu, nếu không phải có Trung Nghĩa hầu phủ che chở, ngươi cùng di nương chưa hẳn có thể bình an đứng ở chỗ này! Đại tỷ tốt xấu gì cũng là họ Ngọc, không phải họ Hạ Hầu, không nên nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế, mắc công lại khiến cho Ngọc gia rước lấy phiền toái!”

Ngọc Chi Lan cho tới bây giờ còn không biết Ngọc Phi Yên nhanh mồm nhanh miệng như vậy, nàng ta nói ra chuyện cũ năm xưa, chẳng những làm cho Nam Sơn phu nhân mất hết mặt mũi, cũng hung hăng đã kích lòng tự trọng của Ngọc Chi Lan.

Lúc đương kim thánh thượng mới đăng cơ, Cung thân vương tồn tâm tạo phản, cuối cùng bị giết, cũng làm cho cuộc đời Nam Sơn phu nhân gặp phải cửa ải lớn khó khăn nhất.

May là Ngọc lão gia tử trong lúc nguy nan không bỏ đá xuống giếng, đứng ra bảo vệ mẹ con các nàng.

Mặc dù Nam Sơn phu nhân cuối cùng vẫn bị tước đi thân phận quận chúa, nhưng nàng ta vẫn nắm giữ được thực quyền ở Trung Nghĩa hầu phủ, trong phủ cũng không ai dám đề cập đến chuyện Cung thân vương, thế nên làm cho Ngọc Chi Lan đã quên mất, nàng còn có một người tội thần ngoại tổ.

“Tiện nha đầu, ngươi nói cái gì!”

Bị Ngọc Phi Yên từng câu một xé rách lớp mặt nạ của mình, khiến cho Ngọc Chi Lan thẹn quá hoá giận, giương tay thẳng về phía Ngọc Phi Yên.

“Ngươi muốn làm gì!”

Ngọc Kinh Lôi mở to hai mắt nhìn, vào lúc bàn tay Ngọc Chi Lan sắp hạ xuống liền nhanh chóng bắt lấy tay nàng ta.

Ngọc Chi Lan là đại võ sư, một chưởng này của nàng dùng đủ mười phần sức lực, nếu như thật sự dừng ở trên mặt Ngọc Phi Yên, không chỉ đơn giản là in vào dấu tay lên mặt! Mà nàng ta chính là muốn mạng Ngọc Phi Yên a!

Tuy rằng lão gia tử là người ngay thẳng trung hậu, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngu xuẩn.

Trước kia ở trong cung, Hoắc thần y đã từng nói Ngọc Phi Yên thân trúng kịch độc, khiến cho Ngọc Kinh Lôi có chút hoài nghi.

Ngọc gia nhiều năm qua luôn đóng quân ở hải vực phía đông của Đại Chu Quốc, phòng bị người công kích.

Bỡi vì Ngọc Phi Yên là đứa trẻ khó sinh, cho nên xương cốt cực yếu, mà vùng duyên hải điều kiện lại kém, Ngọc Kinh Lôi lại luôn phải chỉ huy tác chiến.

Sợ bạc đãi cháu gái, nên lão gia tử lệnh riêng nghĩa tử Chiết Hạ Quân hộ tống Ngọc Phi Yên trở về, hưởng thụ cuộc sống an nhàn, rời xa nơi chiến hoả binh đao.

Chuyện lớn nhỏ của Ngọc Phi Yên trong mấy năm nay, đều là do Chiết Hạ Quân Hồng Nhạn truyền thư cho hắn.

Bỡi vì Chiết Hạ Quân thường nói Nam Sơn phu nhân rất tốt, đối xử với Ngọc Phi Yên rất có lòng yêu thương. Cho nên chuyện Cung thân vương gặp không may, Ngọc Kinh Lôi mới dâng thư lên tân đế, bảo vệ Nam Sơn phu nhân.

Bây giờ nghĩ lại, nhiều năm như vậy hiểu biết của hắn đối với tình hình Trung Nghĩa hầu phủ đều chỉ giới hạn trong thư tín của Chiết Hạ Quân, cũng chưa từng hỏi thăm tin tức từ người khác.

Đúng là quá mức sơ ý, quá tình nhiệm nghĩa tử!

Nếu Nam Sơn phu nhân thật sự đối xử tử tế với Ngọc Phi Yên giống như trong thư đã viết, vì sao Ngọc Phi Yên lại sinh ra chứng si ngốc? Vì sao ở bãi săn bắc lại tự nhiên mất tích? Vì sao lại trúng phải kịch độc?

Rốt cuộc, là ai hạ độc?!

Là Hạ Hầu Nam, hay là người trong phủ?

Nếu thật sự là người trong phủ hạ độc đối với Ngọc Phi Yên, vậy là do hắn thật sự đã nhận thức không đúng, hại cháu gái chịu khổ!

Nếu không phải do Ngọc Chi Lan mắng đến đúng lý hợp tình như vậy, xuống tay lại ngoan độc như thế, ra tay thông thuận như vậy, giống như trong thời gian dài đều hành động như thế, Ngọc Kinh Lôi căn bản sẽ không nghĩ đến thấu đáo như vậy.

Chẳng lẽ… Các nàng trước kia cũng đều đối xử với Ngọc Phi Yên như thế này sao?

“Quỳ xuống!” Thấy Ngọc Kinh Lôi thay đổi sắc mặt, Nam Sơn phu nhân liền quát lớn một tiếng, ép Ngọc Phi Yên quỳ xuống trước mặt lão gia tử.

“Phụ thân, là do con không dạy tốt nữ nhi-----“

“Ngươi không cần phải nói!” Thấy Nam Sơn phu nhân muốn mở miệng cầu tình, Ngọc Kinh Lôi liền nhanh chóng cắt ngang lời nói của nàng ta.

“Lời nói vừa rồi của nàng ta đã phạm vào đại kỵ, nếu truyến đến tai thánh thượng, ngay cả lão phu cũng sẽ không bảo vệ được nàng ta. Hơn nữa, tuổi còn nhỏ, lại tâm ngoan thủ lạt như vậy, Ngọc gia ta chứa không được loại người ác độc như vậy. Lão Khôi, đưa Chi Lan tiểu thư đi Tường Vân am!” (haha chết r con)

Một câu nói của Ngọc Kinh Lôi, trực tiếp cắt đứt đường lui của Ngọc Chi Lan.

Tường Vân am, là am ni cô nha.

Nữ tử quý tộc khi phạm phải sai lầm, mới có thể bị gia tộc đưa đến Tường Vân am, mang danh tốt đẹp là đến đó chép kinh phật dưỡng lại tính tình, kỳ thực đây lại chính là trừng phạt người khác.

Ngọc Chi Lan luôn sống trong an nhàn sung sướng, muốn nàng đi đến nơi như Tường Vân am, nàng thật chịu không nổi a!

“Gia gia, con không phải cố ý! Về sau con nhất định sẽ nghe lời, nhất định sẽ đối xử thật tốt với muội muội! Con vừa rồi là do quá tức giận, cho nên mới mở miệng không suy nghĩ như vậy, con không nên đánh muội muội, là con sai rồi! Gia gia, đừng đưa con đi Tường Vân am! Con không muốn đi đến chỗ đó!”

Thấy Ngọc Kinh Lôi nhẫn tâm tuyệt tình như vậy, Ngọc Chi Lan liền vội vàng nhận sai với hắn.

“Chủ ý ta đã định, về sau cứ coi như Ngọc Kinh Lôi ta không có đứa cháu gái như ngươi!”

Lời nói của lão gia tử, khiến cho Ngọc Chi Lan choáng váng. Cứ tưởng rằng hắn chỉ là tức giận một chút, nên muốn đưa mình đi Tường Vân am ở một thời gian ngắn, chờ đến khi hết giận sẽ đón nàng trở về.

Nhưng nhìn ý tứ của Ngọc Kinh Lôi lúc này, chính là muốn để cho mình chết già trong Tường Vân am? Chuyện này, làm sao được chứ!

Tính cách Ngọc Kinh Lôi mạnh mẽ vang dội, khiến cho Ngọc Phi Yên có chút tán thưởng.

May mắn là lão gia tử làm việc dứt khoát, cũng không uổng công này chọc giận Ngọc Chi Lan.

Tuy rằng giết Ngọc Chi Lan cùng Nam Sơn phu nhân để báo thù cho chủ nhân trước kia của thân thể này là chuyện không dễ, nhưng có thể làm cho Ngọc Kinh Lôi biết được bộ mặt thật của hai mẹ con này, mới là quan trọng nhất.

Người Ngọc gia, quá mức kiên cường, cũng quá dễ dàng tin tưởng người khá, đây cũng không phải là chuyện tốt!

“Gia gia, ngài không thể làm như thế! Con là tôn nữ ruột của ngài a! Ngài tại sao lại có thể đối xử vô tình với ta như vậy chứ!”

Lão Khôi tiến lên mời Ngọc Chi Lan rời đi, nàng ta liền khóc lóc không chịu đi, Nam Sơn phu nhân cũng quỳ xuống cầu tình, nhưng thái độ của Ngọc Kinh Lôi lại mảy may không thay đổi chút nào, cuối cùng, Nam Sơn phu nhân đành phải ra một đòn quyết định.

“Nữ nhi không dạy, là do lỗi của mẫu thân. Chi Lan phạm phải tội lớn, cũng là do con làm di nương mà không giáo dục tốt nàng. Xin phụ thân thương tình vì con chỉ có duy nhất một nữ nhi này, để cho ta cùng nàng ấy đi Tường Vân am đi!”

Bàn tính của Nam Sơn phu nhân đánh rất khá, mấy năm nay trong ngoài Trung Nghĩa hầu phủ đều là do nàng ta tiếp quản, nếu nàng ta đi rồi, xem thử ai có thể đứng ra tiếp nhận a!

Ngọc Kinh Lôi?

Một lão cực quê mùa, hắn hành quân đánh giặc rất anh dũng uy mãnh, nhưng về khoản tiền bạc trướng vụ lại hoàn toàn không biết gì cả.

Ngọc Phi Yên?

Một phế vật, tuy rằng lần trở về này làm cho người nhìn bằng ánh mắt khác, mồm mép tôi luyện được lợi hại như thế, nhưng quản lý, nàng được sao?

Tiền bạc trong phủ đã sớm bị Nam Sơn phu nhân chuyển vào trong túi riêng của nàng ta, Trung Nghĩa hầu phủ nhìn như ngăn nắp, kỳ thực lại chính là một cái thùng rỗng. Trong phủ nhiều người như vậy, ăn uống sinh hoạt, cho dù là ai tiếp nhận chuyện này cũng là là đề tài nan giải a!

Nam Sơn phu nhân nói như vậy, Ngọc Kinh Lôi liền nhướng mày.

Dám đến áp chế hắn?

Hắn cứ không tin ả đàn bà tà môn này!

“Nếu ngươii cũng biết sai lầm của chính mình, như vậy liền quyết định như vậy đi! Mọi chuyện trong phủ…” Ngọc Kinh Lôi nhìn về phía Ngọc Phi Yên, Trung Nghĩa hầu phủ lớn như vậy, Ngọc Phi Yên có thể ứng phó được sao?

“Gia gia, để con tiếp quản đi! Tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên học nhiều thêm vài thứ, giúp gia gia chia sẻ bớt nỗi lo!” Ngọc Phi Yên cười nói tiếp :”Nếu như có cái gì con không biết liền sẽ thỉnh giáo ngài! Gia gia cũng không thể che giấu nga!”

Ngọc Phi Yên tươi cười xinh đẹp, làm cho mây đen trong lòng Ngọc Kinh Lôi dần dần tan biến.

Thật tốt, tuy rằng trước kia hắn bị người lường gạt nhiều năm, nhưng hắn hiện tại đã kịp thời tỉnh táo lại, nên sẽ không bao giờ để cho Ngọc Phi Yên chịu uỷ khuất nữa!

“Được! Từ giờ trở đi, chuyện này ta liền giao cho con!” Ngọc Kinh Lôi lấy xuống ấn chỉ đầu hổ của mình đưa cho Ngọc Phi Yên :”Gia gia đã già rồi, không biết có thể cản mưa gió cho con được bao nhiêu năm nữa. Yên nhi, con phải tự mình trở nên mạnh mẽ hơn mới được a!”

Những lời này của Ngọc Kinh Lôi, đều phát ra từ tâm can.

Cho dù Ngọc Kinh Lôi yêu thương Ngọc Phi Yên, nhưng cũng không đồng ý cho nàng làm đoá hoa trong nhà kính.

Không trải qua mưa to gió lớn, thế nào có thể mạnh mẽ hơn được!

Nhìn thấy Ngọc Kinh Lôi đem chủ ấn Ngọc gia đưa cho Ngọc Phi Yên, Ngọc Chi Lan rốt cuộc cũmg không thể nhịn nổi nữa, “Phắt” liền đứng lên, chỉ vào mũi Ngọc Kih Lôi lớn tiếng phản pháo.

“Gia gia, ngươi bất công! Cho dù ta có làm cái gì, thì ở trong lòng ngươi, ta vẫn so ra là kém kẻ phế vật này!”

“Ta thật không hiểu, nàng ta rốt cuộc có chỗ nào tốt?! Diện mạo? Võ công? Cầm kỳ thư hoạ? Hay là nữ công gia chánh? Nàng ta cái gì cũng không biết! Hoàn toàn chính là một phế vật! Ngươi giao chủ ấn quản gia cho nàng ta, đây là muốn làm cho người bên ngoài cười đến rụng răng sao? Ngươi thật đúng là lão già hồ đồ…” (mắng này, ngươi sẽ thấy cảnh a!!! Mắng cho hay vào nha!!!)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.