Chuyện kể rằng ông chủ Bảo dễ kích động chủ động xuất kích, bí mật nằm vùng, nói bóng nói gió, không nghĩ tới một lần ám chỉ đã tự đánh chân mình. Hoàn toàn không để cho người kia có cảm giác tiến hành từng bước, cũng hoàn toàn không nhẫn nại lâu để chờ “thời cơ thích hợp”, tóm lại chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, không thể đạt tới ước nguyện ban đầu. Kỳ thật vẫn là sợ. Rõ ràng đã sớm nhủ bản thân phải tránh chuyện yêu đương, ba mươi tuổi ngay trước mắt, mà lại phải thu xếp tâm tư yếu đuối. Rất rất muốn gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, vì thế liền không kìm được việc đùa giỡn tâm cơ. Bảo đảm chắc chắn có thể có được, lại muốn bảo đảm chắc chắn chính mình sẽ không bị tổn thương, nhưng kết cục vẫn là người khác mệt mỏi. Bảo Du nghĩ tới nghĩ lui, một khi đã như vậy thì sẽ có chiêu lấy lui làm tiến, chỉ vì mở ra tử cục này. Anthony: Cậu không định tỏ tình có phải không? Anthony: Rất nhiều ngày cậu chưa cập nhật nhật ký. Anthony: Hi vọng cậu có thể vui vẻ lần nữa. Spring trả lời Anthony: Ở chỗ chúng tôi trời mưa. Mùa mưa dầm lại đến, tương tự như cảnh vật, trong lòng cũng không đồng nhất. Kỳ thật ghế dài ướt đẫm đã loang lổ bạc màu, còn mấy tờ quảng cáo nhỏ bé chưa xé hết. Hơn mười mét có một chiếc đèn đường, nước sơn trắng bong ra từng mảng, lộ ra trong phần kim loại nhẵn bóng bên trong. Thiêu thân bay giữa mưa phùn, có thể thấy được màu hồng nhạt của ánh đèn trên đôi cánh, nó cứ gắng sức như vậy, cuối cùng rũ cánh quay cuồng trong trong vũng nước. Đã chẳng còn cà phê giá rẻ, đã không còn hoài niệm muốn kể. Trái tim Dung Tiểu Xuân cứ trống rỗng như thế, mưa đọng lại trên lông mi cậu, tựa hồ chớp mắt là hạt nước sẽ lăn xuống. Cậu yên lặng ngồi đó, nỗi lòng không biết bay tới nơi nào, thật lâu sau khi định thần mới phát hiện hết mưa rồi sao? Ngẩng đầu nhìn lên, là một chiếc ô hoa văn kẻ vuông màu lam đậm. Quay đầu lại, thấy Bảo Du khẽ cười với cậu: “Khó trách tìm không thấy cậu, hóa ra luôn tìm nhầm chỗ.” “Các cậu đã lộn chỗ, nhà của chúng tôi ở tiểu khu bên kia.” “Cậu có ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ không? Đây không phải phòng của tôi.” “Ngày mưa không mở ô sẽ sinh bệnh.” “Sao lại chẳng nói câu nào?” “Dung Tiểu Xuân?” Dung Tiểu Xuân nheo mắt lại, thở phào một cái: “Là anh để Mạc tiểu thư nói cho tôi biết những chuyện kia sao?” “Gì cơ?” Bảo Du nghiêng đầu nhìn cậu. Dung Tiểu Xuân nhíu mày: “Âm mưu quỷ kế này của anh.” Bảo Du không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận: “Vua chậm chạp Dung Tiểu Xuân.” “Chuyên gia âm mưu ông chủ Bảo.” Dung Tiểu Xuân rầm rì đáp, giọng điệu lại nhẹ nhàng một chút. “Biết tôi để ý như vậy, vắt óc tính kế như thế, cậu lại vui vẻ sao?” Trong lời nói của Bảo Du lại mang theo ý chiều chuộng dương dương tự đắc. “Không phải, ” Dung Tiểu Xuân cười ngây ngô, “Ha, tôi sẽ không nói câu đó đâu.” “Ừm?” Ông chủ Bảo ngồi xuống bên cạnh cậu. “Tuyệt đối tôi sẽ không là người nói câu đó trước tiên đâu, anh cần phải giác ngộ.” Dung Tiểu Xuân trong lòng định trước vênh váo đắc ý bảo. Ông chủ Bảo lại đưa tay: “Tới bắt tay nào.” “Để làm chi?” Dung Tiểu Xuân cảnh giác nhìn hắn. Ông chủ Bảo nháy mắt mấy cái: “Chúng ta giảng hòa.” Dung Tiểu Xuân vươn tay khó khó chịu chịu nắm một cái, lại nhanh chóng rút tay về: “Tôi vẫn rất giận anh.” “Tôi biết, thực xin lỗi.” “Trong thời gian ngắn sẽ không tha thứ.” “Rất xin lỗi.” “Tôi nhất định sẽ không là người nói câu đó trước…” “…” Hai người căng ô, ngây ngốc ngồi trên ghế dài. Cuối cùng, Dung Tiểu Xuân gãi gãi đầu: “Kỳ thật sau này tôi đã biết mình nhầm chỗ.” Hình như là một kiểu ăn ý, ăn ý với mấy năm đặt tình cảm sai vị trí. “Không vấn đề gì, ” ông chủ Bảo nhẹ đáp, “Tôi sẽ nói cho cậu biết vị trí chính xác.” Vào trong ngực tôi, hoặc là, ở trong tim tôi. Không phải nói một câu bắt tay giảng hoà là có thể chữa lành hiềm khích trong lòng, ngôn ngữ và hành động tạo thành thiếu sót đáng tiếc đã lưu lại dấu vết trong tim. Có phải lần nữa lui về sau giới hạn an toàn sẽ tốt hơn không? Bảo Du nhìn thấy Dung Tiểu Xuân bắt đầu duy trì khoảng cách an toàn, trong lòng ngập tràn bất đắc dĩ. Cố gắng xoay chuyển tình thế, vẫn không thể trở lại thời điểm chưa từng phát sinh chuyện gì. Trong lòng hai người đều có tính toán của mình, không để lộ ra ngoài. Nếu quả thật như lời Mạc Vân, yêu đương như chiến trường, vậy giờ phút này Bảo Du đã đi nhầm một bước. Ở mặt ngoài hòa bình, nhưng sóng ngầm mãnh liệt. Nhân viên nhà hàng XX gần đây cảm thấy có phần kỳ quái, bởi vì bầu không khí giữa quản lý ngốc và ông chủ Bảo đã xảy ra biến hóa vi diệu. Cảm thấy quản lý vẫn như vậy không hề có đểm xu nịnh, mà ông chủ trước mặt cậu biểu cảm lại nhu hòa rất nhiều. Cô nàng lễ tân không khỏi cảm thán với đốc công: “Hai người tạo thành một thế giới tôi thật sự không có, loại khí lực thu hút nhau này tuyệt đối không phải lực vạn vật hấp dẫn.” Đốc công cũng bày ra một dáng vẻ xúc động: “Bởi vì giữa bọn họ có một con sông tình yêu tìật sâu mà chúng ta không thể vượt qua.” “Haish…” Biết rõ rằng đốc công thích nói đùa, cũng biết rõ chỉ là lời trêu chọc của bọn họ lúc nhàn rỗi, nhưng Dung Tiểu Xuân ở trong góc vô tình nghe thấy vẫn trộm đỏ mặt, dứt khoát trốn vào phòng làm việc của mình. Có điểm muốn cười lại có điểm ngượng ngùng, cậu tự xoa xoa mặt và nói với chính mình, ngàn vạn lần đừng tha thứ cho tên chuyên gia âm mưu kia. Phiền não lâu như vậy, miên man suy nghĩ lâu như vậy, còn ở không trung thổi qua một trận gió lạnh. Kết quả là chẳng qua do người kia quá để tâm mà bày ra ván cờ. Song cũng chẳng phải không hoan hỉ. Hóa ra cậu ta không xem nhẹ mình, hóa ra cậu ta cũng thích mình. Giống như toàn bộ bế tắc đã có lời giải trong nháy mắt, trên trời rớt xuống bảo vật. Thất thần vài giây, Dung Tiểu Xuân lại tâm viên ý mã (nghĩ chuyện nọ sang chuyện kia),hơ hơ cười ngây ngô hai tiếng, ví như chuyện tỏ tình nhất định không nói ra miệng trước. Tôi sẽ không vì yêu chiều mà kiêu căng trói buộc trái tim của cậu, nhưng tôi cũng chẳng để cậu tùy ý nhào nặn. Hết thảy thanh linh lặp lại đi, siêu nhân Dung Tiểu Xuân cũng có kiêu ngạo của mình! Đã nhiều ngày vừa đúng dịp nhà hàng XX kỉ niệm tròn năm khai trương, thực ra những năm sau nhà hàng đều tổ chức hoạt động, đơn giản chính là hài hước thôi. Nhưng toàn tâm toàn ý vì việc hài hước này mà chuyên chú công tác như Dung Tiểu Xuân, thật sự bận đến độ đem chuyện phiền não yêu đương ném hết qua đầu. Không từ mà biệt, dù sao mấy năm nay đều trôi qua như vậy, cũng chẳng chênh mấy ngày. Trong đầu cậu “Sự nghiệp làm trọng” rất nhanh vận động làm trung tâm, những chuyện khác hết thảy đều là mây bay. Tuy nhiên ông chủ Bảo ai oán, Dung Tiểu Xuân chiếm thượng phong liền không cảm kích, trịnh trọng lạnh nhạt, chọc đến ông chủ Bảo từ trước tới nay thích nắm đại cục trong tay thực sự khó chịu. Vì thế hắn nhịn không được vào ngày kỉ niệm đầy năm của nhà hàng nảy ra ý tưởng. Kỉ niệm mừng đầy năm tuy nói chuẩn bị quà rất nhiều khách hàng, nhưng nhân viên nhà hàng cũng vẫn có phúc lợi. Chẳng hạn hàng năm tuyển chọn một nhân viên xuất sắc của nhà hàng, không những được tăng lương, còn có thể đạt một phần thưởng nho nhỏ. Cho nên tới mấy ngày kỉ niệm, nhân viên đều vừa hồi hộp vừa chờ mong. Hoạt động kỉ niệm thường diễn ra trong ba ngày, nhân viên xuất sắc của nhà hàng sẽ công bố vào ngày thứ ba. Dung Tiểu Xuân thân là quản lý, đối với nhân viên của hàng là hiểu biết nhất, cậu thật không có kì vọng gì. Vốn tưởng rằng có thể thuận thuận lợi lợi kết thúc đợt kỉ niệm, lại bởi vì ông chủ Bảo tới nên thành kì quái. Làm một chuỗi nhà hàng, kỉ niệm ngày thành lập đều diễn ra cùng một ngày. Theo lý thuyết ông chủ Bảo rất ít khi ở tại đây, ngày chỉ ở một cửa hàng, có thể hôm nay ông chủ Bảo đến đây sẽ không đi. Mãi cho đến buổi tối đóng cửa, rất nhiều nhân viên đã được nghỉ hết ca cũng đến đây. Công bố nhân viên xuất sắc nhất, mọi người nên chúc mừng nên tới nói một câu ngưỡng mộ. Mọi người còn tưởng rằng tất cả các tiết mục đã kết thúc, thì ông chủ Bảo lên tiếng: “Nhà hàng hàng năm chọn ra một nhân viên xuất sắc, thật lòng cảm ơn vì sự cố gắng làm việc của các bạn. Hiện tại chuỗi nhà hàng của chúng ta cũng có quy mô tương đối, cho nên năm nay sẽ bình chọn quản lý xuất sắc, cảm ơn các quản lý đã cố gắng.” Lời này vừa nói ra, mọi người liền minh bạch, ông chủ đã đến đây, quản lý xuất sắc tuyệt đối là Dung Tiểu Xuân không chạy đâu được. Nhưng thật ra lúc trước Dung Tiểu Xuân hoàn toàn không biết ý đồ đến đây của Bảo Du, vẻn vẹn nói một câu như vậy, cậu liền mơ mộng. Đợi khi Dung Tiểu Xuân kịp phản ứng, không khỏi có chút xấu hổ, một sự “kinh hỉ” lớn như vậy, bản thân hoàn toàn không chuẩn bị. Cậu nhóc thiếu sức này linh quang chợt lóe: việc này liệu có phải công tư không phân biệt đúng không? Mọi người bình thường nói cậu với ông chủ rất chân chó, sau này liệu mình có bị nói thành quản lý nịnh nọt không? Tóm lại người kia là kinh như chẳng hỉ, lại bắt đầu miên man suy nghĩ. Ông chủ Bảo ngó tên ngốc kia một cái, nhìn bộ dạng ngơ ngác của cậu, trên mặt không chút sắc thái vui mừng, liền đoán được tâm tư nho nhỏ kia. Kỳ thật lần này thật sự là Dung Tiểu Xuân nghĩ đã rẽ sang lối khác rồi, tuy rằng cậu luôn một bộ dạng chân chó, nhưng không thể gạt bỏ cố gắng thường ngày. Mà nhân viên cửa hàng tự nhiên sẽ ủng hộ tự quản lý, sôi nổi vỗ tay. Dung Tiểu Xuân được hoan nghênh có phần lúng túng, hắng giọng một cái, ngượng ngùng nói: “Khụ, cám ơn mọi người, tôi làm việc vẫn chưa thực sự tốt, tôi sẽ tiếp tục cố gắng…” Ông chủ Bảo lắc lắc tập văn kiện trong tay: “Được rồi, Tiểu Xuân, giấy tờ này là văn bản đề cử của các quản lý khác. Cậu chính là quản lý xuất sắc nhất của nhà hàng chúng ta, vất vả cho cậu rồi.” Dung Tiểu Xuân liên tục xua tay: “Đây là công việc của tôi thôi…” Lời còn chưa dứt, ông chủ Bảo đã ôm chầm lấy cậu. Dung Tiểu Xuân thật giống một người máy bị hết điện, cơ tể buông lỏng, toàn bộ bộ phận lắp ráp trên người đều đình chỉ vận hành. “Cậu đã khiêm nhường như thế, quản lý ưu tú nhất vẫn chưa có phần thưởng, tạm thời tặng cậu một cái ôm của sếp.” Ông chủ Bảo cười nói. Thời tiết hôm nay thoải mái, nhân viên cửa hàng hiếm khi thấy ông chủ căng thẳng lại nói đùa, cũng nhịn không được mà ồn ào. Lại trông Dung Tiểu Xuân Dung quản lý mặt căng đến đỏ bừng, cả người đều dại ra, cũng thành một trận cười thiện ý. Đốc công giả giọng nữ: “Ông chủ tặng quản lý một cái ôm chúc phúc!” Lễ tân cũng cười nói: “Quản lý đại khái đã sắp cháy khét, cậu xem, hơi nước bốc ra từ lỗ tai kìa.” Tiểu Xuân rốt cuộc cũng tỉnh lại, một phen đẩy mạnh ông chủ ra, ngượng ngập lắp bắp nói: “Này, loại phẩn thưởng này có tặng cũng chẳng muốn nhận.” “Quản lý thẹn thùng!” Không biết người nào xấu xa kêu một tiếng, mọi người cười phá lên. Dung Tiểu Xuân căm giận vung tay lên: “Ai tiếp tục cười sẽ bị trừ tiền thưởng!” Ông chủ Bảo liếc xéo cậu một cái. Dung Tiểu Xuân tiếp tục vung tay lên: “Đương nhiên, chủ yếu vẫn do ông chủ quyết định!” Xong đời, tính chân chó sửa chẳng được. Nếu nói Dung Tiểu Xuân không vui, cũng không hẳn vậy. Công tác được khẳng định, quản lý Tiểu Xuân tự nhiên vui rạo rực nha. Hơn nữa ông chủ Bảo tuy rằng khen ngợi cậu, nhưng lại chẳng có phần thưởng vật chất nào, cũng làm cho ngừng người liên quan Dung Tiểu Xuân này về loạn thất bát tao lo lắng không ít. Kỳ thật nỗ lực công tác như vậy chẳng qua vì đó là bổn phận công việc, Dung Tiểu Xuân chưa từng nghĩ tới phần thưởng đặc biệt ngoài quy định, cho nên chỉ cần được khen ngợi ngoài miệng cũng thực sự vui vẻ. Vì thế vài ngày tốt đẹp liên tiếp, quản lý Tiểu Xuân lại bất tri bất giác khôi phục tính chân chó ngày trước, ở trước ông chủ Bảo như thể một chú cún đáng yêu lắc mạnh cái đuôi. Tạm không nhắc đến tưởng tượng thú vị xấu xa của ông chủ Bảo, nhưng thật ra hắn rất hài lòng bản thân sớm đã bắt đầu kế hoạch bình chọn quản lý ưu tú. Thời điểm mới đưa ra ý kiến này, còn có các quản lý khác đều câu nệ tham gia sớm nhất, cần cù chăm chỉ Dung Tiểu Xuân đã bỏ phiếu, vì thế lúc ấy ông chủ Bảo liền muốn gây ngạc nhiên cho Tiểu Xuân. Hắn đẩy kính một cái, xem ra sự chuẩn bị kĩ càng ngày trước vẫn có thể dùng tới ở thời điểm thích hợp, nói thế nào lần này cũng chính là hóa giải bế tắc với Dung Tiểu Xuân. Hồi tưởng một chút bộ dạng đỏ mặt ngẩn người của Dung Tiểu Xuân, ông chủ Bảo đắc ý cười. Đến nỗi phần thưởng chân chính của quản lý xuất sắc, vẫn là đặt dưới danh nghĩa tiền thưởng cuối năm đưa về Tiểu Xuân. Mọi thứ ban đầu như muốn dựa theo mong muốn của ông chủ Bảo thuận thuận lợi lợi phát triển, song hắn không hề tính đến Dung Hạ lại đâm một cước. Chuyện kể rằng Dung Hạ sớm cảm thấy mấy ngày nay tâm tình anh trao tốt vô cùng, liền đoán có phải Bảo Du lại bảy ra con thiêu thân ma nào đấy không. Nên vừa hỏi, Dung Hạ không khỏi tặc lưỡi thở dài: “Anh Bảo rất thủ đoạn!” Dung Tiểu Xuân không kịp phản ứng: “Thủ đoạn gì?” Dung Hạ vừa trợn mắt, vừa túm lấy Dung Tiểu Xuân lắc mạnh: “Anh, anh tỉnh lại! ANh Bảo trêu chọc anh trước mặt mọi người, tại sao anh không phản kháng hả!” “Em, em, em nói bậy gì đó!” Dung Tiểu Xuân tức giận đáp. “Anh quả nhiên là đồ đần.” Dung Hạ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Vẫn còn có phần lo lắng cho cậu anh ngốc, Dung Hạ trộm gọi điện thoại cho Mạc Vân, kể chuyện này. Mạc Vân ở đầu bên kia điện thoại nhịn không được cười, lại đổi lấy Dung Hạ ác thanh ác khí: “Phản đồ, cô phân tích chút đi.” Mạc tiểu thư đành bất đắc dĩ, Dung Hạ vẫn giận cô chuyện giúp ông chủ Bảo thám thính tâm tư Tiểu Xuân. Cô nhẹ nhàng nói: “Anh Tiểu Du lấy việc đánh vào tâm lý làm đầu nha.” “Đánh vào tâm lý?” Dung Hạ như có suy nghĩ. Mạc tiểu thư cảm khái: “Nghe cậu bảo Tiểu Xuân mấy ngày nay tâm tình tốt như vậy, anh Tiểu Du tuyệt đối đã làm rất tuyệt.” Dung Hạ tự bênh vực mình: “Hừ, cái tên chuyên gia âm mưu kia! Không thể để anh Bảo tiếp tục bắt nạt anh tôi.” Mạc tiểu thư lắc đầu: “Anh Tiểu Du đặt người ta trong lòng bàn tay vẫn còn kém lắm…” Kỳ thật anh em họ Dung đều là đồ ngốc sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]