Tên ngốc Dung Tiểu Xuân thật đúng là không cảm nhận thấy sự để ý của ông chủ Bảo, cậu ủ rũ chán nản cũng đạt đến trình độ nhất định. Mà ông chủ Bảo cũng đang sốt ruột, bởi vì Dung Tiểu Xuân chậm chạp, bởi vì Dung Tiểu Xuân không cập nhật Blog nữa.
Kỳ thật Dung Tiểu Xuân cũng chẳng có hoạt động ngầm gì cả, buổi tối mấy ngày nay buổi tối cậu chỉ là quay lại tiểu khu đã trải qua mấy trận mưa kia, ngồi ngẩn người tại cùng một chiếc ghế dài và trên một vị trí.
Chỗ này không có gì thay đổi, nhưng mười năm qua đi, đã chầm chậm mang hơi thở xưa cũ. Chiếc máy bán cà phê góc đường đã chẳng còn tung tích, Dung Tiểu Xuân đành phải ra quán cà phê mua một tách. Không còn là mùi vị cà phê giá rẻ trong trí nhớ, nhưng uống vào vẫn đắng chát như vậy, đường và sữa hòa vào trước kia dường như đã biến mất.
Mấy hôm nay trời không hề mưa, song trong lòng Dung Tiểu Xuân như có một cơn mưa rơi xuống. Sắc vàng của đèn đường ấm áp khiến ban đêm rực sáng như thể ban ngày, Dung Tiểu Xuân nhìn khung cửa sổ từng nghĩ là cửa phòng ngủ Bảo Du, giống như lập tức trở về mười năm trước.
Hóa ra đã mười năm rồi, vậy mà bị lãng quên, xem thường mà bỏ qua tình cảm được mười năm. Thế nhưng lập tức phải kết thúc. Tỏ tình, bị cự tuyệt. Đây là kết quả Dung Tiểu Xuân đã nghĩ kỹ.
Chỉ dùng điện thoại nhắn tin được chăng, có phải rất không có thành ý không? Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-tien-sinh/189455/chuong-5-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.