“Không thể ở cùng một chỗ!” cha già Bảo lắc đầu liên tục.
“Không thể ở cùng một chỗ!” mẹ Bảo ánh mắt đoạn tuyệt.
“Ba mẹ, hai người làm gì đây?” Bảo Du có chút dở khóc dở cười, rõ ràng đã nói cuối tuần gia đình liên hoan, sao vừa về nhà một lần đã bị chặn lại hỏi cung.
“Tiểu Du, nghe mẹ nói, chuyện này thật sự không được.” Mẹ Bảo đã chẳng còn ôn nhu hòa ái như trước, đúng là đổi mặt.
Gương mặt Bảo Du có vài phần bất ngờ, hắn tuy nói vì Tiểu Xuân đã sớm công khai với gia đình, nhưng trong lòng vẫn mong nếu cha mẹ có thể chấp nhận Bảo Chiếu và Tô Lạc, hẳn sẽ không gây khó dễ với hai người quá. Thế nhưng thái độ cha Bảo mẹ Bảo kiên định, khiến trong lòng hắn có chút do dự, tựa như có điều bất ổn.
Mà giờ khắc này, Bảo Chiếu đưa theo Tô Lạc vừa bước vào cửa chính bắt gặp dáng vẻ của cha mẹ và anh cả cũng sửng sốt, cả nhà đứng trong phòng khách có điểm xấu hổ.
“Tóm lại chính là không được!” Cuối cùng vẫn là cha Bảo lên tiếng, “Tiểu Chiếu ở cùng Tô Lạc, Tiểu Du dĩ nhiên con phải đảm nhận trách nhiệm nối dõi tông đường!”
Bảo Chiếu hơi ngây người, lần trước cha mẹ ép anh cả xem mắt thì hắn còn cho rằng cha mẹ chẳng qua là làm bộ tâm ý khó khăn mà thôi. Song nhìn tư thế giờ phút này, lại có vẻ thực sự có chủ ý kiên định.
Bảo Du cũng không tin, chỉ giật mình trong khoảnh khắc: “Cha mẹ lần trước gặp Tô lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-tien-sinh/1456451/chuong-9-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.