Dung Hạ và Mạc Vân nhanh chóng rời đi, chỉ để lại một đống hỗn độn trên bàn. Bảo Du cũng chẳng coi là cố ý, ngồi đó nhìn Dung Tiểu Xuân ăn sông nuốt biển. Dung Tiểu Xuân vốn bởi trong lòng có chút ấm ức, cho nên cố sức ăn. Nhưng bị Bảo Du nhìn như thế, lại không nhịn được cảm thấy có chút tủi thân, thực nuốt không trôi.
“Không ăn nữa, về nhà đi.” Cậu đặt thức ăn xuống
Bảo Du cười cười: “Giận à?”
Dung Tiểu Xuân lắc đầu: “Kỳ thật cũng chẳng tức, ba mẹ anh bắt anh phải đến… Anh dĩ nhiên nên làm như vậy.”
Bảo Du đứng lên định trả tiền, lúc Dung Tiểu Xuân nói mấy lời kia, tay hắn khẽ run.
“Đừng, tôi tự trả cũng được mà.” Dung Tiểu Xuân cũng vội vàng đứng dậy, có chút ngượng ngùng nói.
“Tiểu Xuân…” Cậu sẽ chẳng rút lui chứ?
“Sao?” Dung Tiểu Xuân vừa lấy ví, vừa ngẩng đầu nhìn hắn.
Bảo Du khẽ cười một chút, nét tươi cười có phần cứng ngắc: “Ít nhất để tôi trả một nửa, phần của Dung Hạ và Mạc Vân.”
“Hứ, ” Dung Tiểu Xuân bất mãn nói, “Rõ ràng là Dung Hạ ăn nhiều nhất.”
Bảo Du liếc mắt nhìn cái đĩa trước mặt Dung Tiểu Xuân, ho nhẹ một tiếng có điểm cười nhạo.
Dung Tiểu Xuân xoay mặt đi: “Được rồi, tôi ăn rất nhiều, vậy được rồi chứ?”
Bảo Du tối nay không đưa đối tượng xem mắt về nhà, ngược lại là Dung Tiểu Xuân.
“A, không đúng, nhà tôi không phải ở hướng này.” Dung Tiểu Xuân vốn đang mơ mơ màng màng ngồi ở ghế lái phụ, đột nhiên cảm thấy không ổn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-tien-sinh/1456449/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.