Chương trước
Chương sau
Tiểu Triệt bỗng nhiên im hơi lặng tiếng không biết vì sao Liễu Phất Nguyệt lại đột nhiên hỏi chổ của Cúc cha đang ở. Bất quá hắn cũng không có mở miệng hỏi, mà là dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Liễu Phất Nguyệt, hơn nữa cảm thấy từ sau lần cuối bị Cúc cha đả thương, cả người nàng đã xảy ra biến hóa, ánh mắt thâm thúy làm người ta không thấy được nàng nghĩ gì, tác phong làm việc cũng khác lúc trước, nhưng nàng vẫn là nàng nha.

Liễu Phất Nguyệt cáo biệt Tiểu Triệt, bước đi đến chổ Cúc cha đang ở. Người đi qua lại nhìn thấy Liễu Phất Nguyệt điều hiện ra một bộ dạng kinh ngạc, dù sao bình thường Liễu Phất Nguyệt ít khi đi lại, hơn nữa lại có bệnh nên thường xuyên ở trong phòng chưa từng cùng ai giáp mặc, luôn duy trì thái độ cao ngạo lạnh lùng.
Liễu Phất Nguyệt tới nơi Tiểu Triệt nói, sắc mặt âm trầm lạnh như băng, ánh mắt thâm thúy nhìn căn phòng phía trước, cước bộ cực nhẹ, giống như Liễu Phất Nguyệt chỉ đơn thuần là đi ngang qua mà thôi.

"Ngài yên tâm, việc này ta sẽ xử lý thật tốt." Là tiếng nói của Cúc cha, tuy rằng nói cực kỳ nhỏ giọng, nhưng một chữ cũng không xót điều rơi vào tai Liễu Phất Nguyệt, làm cho nàng hơi hơi nhướng mày nhăn mặt.

Nghe Vân Châu nói Cúc cha ở kinh thành có thế lực phù hộ người, như vậy tại ngườiđiều khiển phía sau là ai? Kinh thành to như vậy mà chỉ có Câu Lan viện thanh lâu nam kĩ, hơn nữa còn trang hoàng hoa lệ, chiếm cứ diện tích không nhỏ, người đến người đi rất náo nhiệt. Liễu Phất Nguyệt đứng ở cạnh cửa làm như không có việc gì nghe lén. Bỗng nhiên có bàn tay bắt lấy cánh tay của nàng, nàng sợ tới mức phản ứng đầu tiên đó là muốn lấy ra chủy thủ. "Làm cái gì?" Liễu Phất Nguyệt đè thấp âm thanh khi thấy khuôn mặt quen thuộc, dừng động tác rút ra chủy thủ, chậm rãi khôi phục bình tĩnh, chỉ là cau mày, ánh mắt trong trẻo mang theo một tia nghi hoặc. "Đi theo ta." Mạnh Sương cũng đè thấp âm thanh, sợ Cúc cha nghe được. Liễu Phất Nguyệt một chữ cũng không nói, chậm rãi đi theo Mạnh Sương đến một nơi yên tĩnh thì ngừng. "Ta đã điều tra ra được chút thông tin" Mạnh Sương vừa mở miệng liền nói thẳng đến trọng điểm.

"Hữm? Không thể ngờ rằng ngươi còn có thủ đoạn?" Lời này nghe có chút là lạ, nhưng trên mặt Liễu Phất Nguyệt vẫn đạm đạm ý cười, chỉ là ý cười chưa bao giờ đến đáy mắt, tóm lại là như có như không có sự xa cách. Mạnh Sương thế mà không so đo với lời trêu chọc của nàng, chậm rãi đem thông tin mình điều tra được nói cho nàng biết.

"Thế lực sau lưng Cúc cha cùng thế lực triều đình không quan hệ, mà là đã từng có ý đồ cùng Cúc cha tranh đoạt vương quyền, Vua năm đó đã già, thế lực đó làm cho triều đình suy sụp, thế nhưng thế lực tà ma đó cũng không có người biết được." Cho nên Cúc cha cừng Câu Lan viện là càng ngày càng lớn mạnh. Cùng triều đình lúc trước không quan hệ? Trước tiên hiện tại triều đình lại có cái thế lực gì có thể hoành hành ngang ngược?

"Không bằng ngươi nói rõ hơn một chút tình hình hiện tại đi." Liễu Phất Nguyệt cau mày nói.

"Đương kim thánh thượng tuổi tác đã cao, dưới gối tuy có nhiều con, nhưng cuối cùng phong vương lại chỉ có mấy người, cũng đã lập thái tử, Vương gia phân biệt là Thụy Nam vương, Trường Vinh vương,Thụy Phong Vương, Khánh Nam vương. Chẳng qua chưa được vài năm Khánh Nam vương lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, hiện tại cũng chỉ còn lại có ba vị Vương gia, hơn nữa ba vị Vương gia này cùng đương triều Hữu tướng quan hệ cứng ngắc, tuy nói ở mặt ngoài hòa hòa khí khí, nhưng thực tế mà nói lại là đấu tranh gay gắt, nói chung là ngươi chết ta sống."

Cái sự tình này cũng chẳng có gì là lạ, Mạnh Sương nhìn về Liễu Phất Nguyệt hai hàng lông mày cau chặt nói. Khánh Nam vương chết bất đắc kỳ tử? Liễu Phất Nguyệt vừa nghe liền cảm thấy việc này có chút kỳ quái. Trong lịch sử từ trước đến nay tranh đấu gay gắt không ít, Khánh Nam vương tự nhiên chết sẽ không đơn giản như vậy. Hơn nữa, đương kim thánh thượng tuổi tác đã cao, chắc đã có không ít người tranh quyền đoạt lợi vì địa vị cao này. Huynh đệ, tay chân trong triều vì vinh hoa trần thế, công danh lợi lộc tự tương tàn, vì đạt được mục đích không tiếc hy sinh dân chúng vô tội, xem ra sự phồn hoa ở mặt ngoài rốt cuộc dấu diếm bao nhiêu huyết vũ thịt gió? cũng không có người biết được.

"Qua vài ngày, ta lại lấy giải dược cho nàng." Liễu Phất Nguyệt bây giờ chưa tìm ra cách trị liệu, không biết cách gì để chế tác đan dược.

Mạnh Sương đột nhiên ngẩn ra, bởi vì vừa rồi chuyện triều đình còn chưa giải quyết, lại nghe thêm một chuyện không khỏi chống mặt.

"Đừng nóng nảy, này chỉ mới phân nửa không chết được, chỉ là..."

Mạnh Sương nửa câu đầu nói nhẹ nhàng bâng quơ, nửa câu sau kéo dài giọng điệu, ánh mắt trói chặt Liễu Phất Nguyệt dung nhan tuyệt mỹ có thể so với yêu nghiệt. Nàng không phải người, có người nào lại đẹp đến vậy chứ, mặc dù cách khăn che mặt nhưng rất chói lọi.

"Chỉ là cái gì?" Liễu Phất Nguyệt hỏi.

"Chỉ là nàng không phải Liễu Phất Nguyệt." Mạnh Sương đánh giá trong giây lát nói.

"Hả? Vì sao nói như vậy? ta sao lại không phải là Liễu Phất Nguyệt?"

Liễu Phất Nguyệt khóe miệng nhẹ khinh, dấu diếm một tia khẩn trương. Mạnh Sương thấy nàng như vậy cũng không biết nói cái gì cho phải, nàng tựa hồ không chút nào khẩn trương, một cỗ không hiểu tự nhiên ép tới, hắn không thể không hoài nghi ý nghĩ của chính mình.

"Lúc trước Liễu Phất Nguyệt lạnh lùng cao ngạo, khinh thường cùng người bắt chuyện, nhưng bây giờ nàng, mặc dù mang theo nụ cười nhẹ nhàn, lại làm cho người ta có cảm giác không cách nào nhìn thấu."

Hắn nhưng thật có can đảm trước mặt mình nói như vậy, Liễu Phất Nguyệt cánh môi nhẹ giương, "Kia nếu ta không phải Liễu Phất Nguyệt, thì ta là ai?"

"Này..." Mạnh Sương bị câu hỏi của nàng làm cho không biết trả lời như thế nào, nếu nàng không phải Liễu Phất Nguyệt, thì là ai? Mạnh Sương không dám khẳng định cũng không dám đoán mò, dù sao khuôn mặt kia chính là Liễu Phất Nguyệt, không phải dịch dung.

"Người còn sống, ai là ai,rất quan trọng sao?" Liễu Phất Nguyệt kề sát thân mình hắn, ở bên tai hắn nhẹ giọng nói, phun hơi thở thơm mùi U Lan nóng rực.

Mạnh Sương cả người run lên, hắn liều mạng hít mạnh vào hương thơm của nàng làm cho hắn bắt đầu hoài nghi thân phận của Liễu Phất Nguyệt. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Liễu Phất Nguyệt đã biến mất trước mắt hắn, bên tai còn vang vọng câu nói kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.