Chiều đến, Thích Phong và Lăng Khả cũng ghé qua bệnh viện thăm hắn.
Nghe nói chừng 6h sáng nay, sau khi giật mình tỉnh lại trong kí túc xá trường, Thích Phong bắt đầu thấy tinh thần hoảng hốt tim đập nhanh, ban đầu chỉ nghĩ là ác mộng bình thường, đến trưa muốn hỏi thăm anh hai một chút mà nhắn tin không thấy đáp, điện thoại thì tắt máy, sốt ruột gọi Khương Oánh mới biết đêm qua anh mình bị bắt cóc, còn suýt chút nữa là nguy hiểm đến tính mạng.
Thích Phong lập tức chạy đến bệnh viện cùng Lăng Khả, có điều tới nơi thì Thích Tự đã thiếp đi sau một hồi trò chuyện với Phó Diên Thăng.
Thích Phong gặp Phó Diên Thăng ngay cửa phòng bệnh, cũng không biết được đối phương nói cho chuyện gì mà hoảng hồn không thôi, sau đó cứ thế ngồi lì bên giường bệnh Thích Tự, người vừa tỉnh đã thống thiết nhào tới gọi: "Anh..."
Thích Tự vừa mở mắt đã trông thấy gương mặt tèm nhem nước mắt của em trai: "Em sai rồi, anh, anh không được có mệnh hệ gì đâu, hức..."
Hiển nhiên là mờ mịt không thôi, hắn mới khó hiểu hỏi: "Sao mà phải khóc, anh có chết đâu..."
"Này, anh... anh gở mồm thế hả?" Thích Phong sụt sùi, muốn sờ thử lên tảng thạch cao trên vai trái đối phương, lại sợ làm hắn đau nên đành rụt tay về, van nước mắt cũng bắt đầu mở, "Anh đau lắm không?"
Thích Tự: "Vẫn còn thuốc tê, chưa thấy sao lắm..."
"Anh Phó kể hết với em rồi, hu hu... Số anh sao mà khổ vậy chứ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-quyet-dau/3095986/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.