Hôm sau, vừa tỉnh dậy là Thích Tự đã mở app định vị kia ra, cứ một lúc lại vào kiểm tra. Hắn thấy Phó Diên Thăng xuất phát lúc 7h30, 8h tới sân bay Thâm Thành, đến 9h thì định vị bắt đầu mất tín hiệu, hẳn là máy bay đã cất cánh...
11h30, chấm đỏ kia đã xuất hiện ở sân bay Hải Thành.
Thích Tự vớ lấy áo khoác trên lưng ghế, chuẩn bị ra ngoài.
Đến cửa phòng, hắn lại lui về vài bước, soi mình trong gương đứng, vuốt vuốt tóc vài lần rồi mới đi.
Khương Oánh đang nói chuyện với dì giúp việc, Thích Tự xuống nhà chào mẹ trước khi đi: "Mẹ ơi con ra ngoài bây giờ, cắt cơm cả trưa lẫn tối nhé ạ."
Khương Oánh ngạc nhiên: "Nay thứ 7 mà con vẫn đến công ti à?"
Thích Tự thấp giọng nói: "Không ạ, Thầy Phó đến Hải Thành rồi."
Khương Oánh nhìn hắn vài giây, hỏi: "Tối còn về không thế?"
Thích Tự lúng túng đảo mắt, ngại ngùng nói: "Err, chưa biết ạ, con sẽ cố về..."
Khương Oánh tủm tỉm cười: "Được rồi, tùy con đấy, đằng nào ba cũng không ở nhà, mà có về thì để mẹ lo."
Thích Tự: "...Con cảm ơn mẹ."
Đến khách sạn Holiday, Thích Tự lại bảo Vương Mãnh chạy thêm vài vòng quanh đó, đợi chấm đỏ kia tới nơi, từ xa trông thấy Phó Diên Thăng xuống xe rồi mới bảo Vương Mãnh lái qua.
Thâm Thành ở dưới Nam, không lạnh như Hải Thành, hắn thấy Phó Diên Thăng mang theo một hành lí xách tay, khoác trên mình chiếc áo len rộng màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-quyet-dau/3095963/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.