Biết Thích Tự hẹn gặp CEO của Tân Điểu, tối về Thích Nguyên Thành cũng hỏi chuyện, nghe hắn kể lại về những gì Dương Hiểu Tuyết nói ra xong thì nổi cơn tam bành: "Đúng là ba nhìn nhầm Hứa Kính rồi! Không nhờ tài nguyên của Sơn Vũ thì cậu ta nghĩ mình được nổi như ngày hôm nay chắc. Thế mà ba còn tưởng chỉ vì khác biệt quan điểm với con nên cậu ta mới đi, hóa ra là đã nhắm đến cành cao bấy lâu nay, bây giờ thờ ơ đứng nhìn thôi chưa đủ, lại còn trở mặt cản đường chúng ta nữa cơ đấy!"
"Khác biệt quan điểm?" Thích Tự ngạc nhiên, hỏi, "Sao ba biết?"
Thấy nét mặt Thích Nguyên Thành cứng đờ, Thích Tự lập tức nhận ra có uẩn khúc, truy hỏi: "Anh Kính đã nói gì với ba phải không?"
Thích Nguyên Thành hừ mũi một tiếng, trầm giọng nói: "Hôm đến đưa đơn từ chức, cậu ta với ba có nói chuyện rất lâu, cậu ta kể lại mấy lần hai đứa mâu thuẫn, bảo bây giờ làm gì cũng không được con đồng tình nên cảm thấy rất thất bại... Cậu ta còn nhắc đến cả Phó Diên Thăng, nói là không thể chịu được việc con tin tưởng người khác hơn mình."
Thích Tự nhíu mày: "Chính anh ấy nói với ba những điều này?"
Thích Nguyên Thành: "Ừ, ba cứ nghĩ Hứa Kính sẽ nói hết với con những điều này, muốn đi thì cũng nên giải thích cho con chứ. Tối đó ở New York, ba không nói gì lúc con hỏi đến cũng là vì thế. Nhưng mà xem ra, cậu ta cũng chẳng nói gì với con ha."
Thích Tự rũ mắt đáp lại một tiếng.
"Nói trắng ra, những suy nghĩ đấy của cậu ta vốn đã không được bình thường rồi, sau này con mà tiếp quản công việc của ba thì làm gì có chuyện chỉ tín nhiệm một người được? Ba cũng khuyên bảo tập đoàn Tư Nguyên lớn như thế thì sợ gì không có chỗ phát huy năng lực, cậu ta nói mình hiểu, nhưng mà vẫn không chấp nhận được..."
Nói một hồi, Thích Nguyên Thành lại không khỏi nghĩ tới mối quan hệ thật sự của Thích Tự với Phó Diên Thăng, trước đó chưa biết nên nghe Hứa Kính nói vậy mới chẳng nghĩ gì nhiều, giờ ngẫm lại thấy quái quái, chẳng lẽ là Hứa Kính cũng coi Thích Tự...
Thích Nguyên Thành hơi thảng thốt, lặng lẽ dò xét con trai, chưa gì đã tự làm bản thân khó chịu với hoài nghi của mình, vội hắng giọng nói tiếp: "Cho nên lúc ấy ba mới nói, nếu thật sự chỉ vì không chịu được việc bên con còn có người khác thì cậu ta nên đi đi thì hơn, ở lại chưa chắc đã tốt cho con, mà đâu ai ngờ đối phương đã thành ra như thế..."
Vốn còn muốn mắng Hứa Kính vong ân bội nghĩa, giữa chừng đã chuyển trọng tâm suy nghĩ vì Thích Tự, giờ lại thấy con trai mặt mũi ảm đạm như vậy, Thích Nguyên Thành rốt cục không tài nào mở miệng nổi.
"Bỏ đi, Tân Điểu chỉ mới trị giá 2 tỉ, tài sản không cùng một cấp với Tư Nguyên, Vương Trăn Đống rút vốn rồi thì bọn họ cũng đâu có khả năng chích ra tận 500 triệu... Không giúp thì thôi." Thích Nguyên Thành thở dài, lại lo lắng nhìn Thích Tự: "Con cũng đi nghỉ sớm đi, không rồi mẹ lại lo."
Thích Tự vâng một tiếng, không nói thêm gì mà rời khỏi thư phòng luôn.
Nhìn theo bóng lưng của con, Thích Nguyên Thành lại ảo não thở dài, đứa nhỏ này đúng là khiến người ta vừa bực vừa thương...
Về đến phòng, Thích Tự ngồi khom người bên giường, tay luồn vào tóc buồn bực tự ấn đầu mình.
Đôi khi hắn cũng nghĩ, nếu như hắn vẫn luôn nghe lời Hứa Kính, giữ khoảng cách với Phó Diên Thăng, nếu hắn không chọc cho Hứa Kính tức giận bỏ đi, hiện tại đối phương vẫn đang còn ở Sơn Vũ, thì có phải tình hình đã khác rồi hay không?
...Không.
Thích Tự buộc mình phải sáng suốt—kể cả Phó Diên Thăng có không đến bên, Tư Thị vẫn sẽ xảy ra chuyện, thậm chí nếu chẳng ai nhắc hắn về vấn đề nổi cộm ở MeiWei, để người nhà họ Chương tranh thủ quấy phá, tập đoàn Tư Nguyên sẽ còn chịu ảnh hưởng lớn nữa.
Hắn không nên quy chuyện phát sinh đột ngột như Vương Trăn Đống rút vốn là mầm họa do chính mình tạo nên...
Nhưng suy cho cùng, vẫn có một lỗi mà hắn không thể nào chối cãi.
Hắn đã không xử lí tốt quan hệ giữa mình và Hứa Kính.
Trước kia bọn họ tốt đẹp là thế, rõ ràng chưa từng giấu nhau điều gì...
Thích Tự siết chặt ngón tay, ra sức vò đầu.
Có điều hiện thực không cho hắn chìm mãi trong hối hận, Thích Tự chỉ trầm tư một lát rồi đứng dậy lôi laptop ra, tỉnh táo ngồi xuống bàn.
Sơn Vũ của trước kia mang tên nhà họ Thích, nhưng lại là Sơn Vũ của Hứa Kính. Tuy không thể thay đổi quá khứ, hắn vẫn có thể trải đường cho tương lai của Sơn Vũ kể từ giờ phút này.
Thích Tự vừa lật lại tư liệu về Tân Điểu mới tra được gần đây, vừa gọi điện giới thiệu về tình hình của Tân Điểu với Diệp Khâm Như, đồng thời kể lại kết quả gặp mặt Dương Hiểu Tuyết ngày hôm ấy, để đối phương mau chuẩn bị hồ sơ chiêu mộ vốn cho MeiWei-Liên Tú rồi gửi tới Dương Hiểu Tuyết.
Diệp Khâm Như: "Hồ sơ chiêu mộ vốn? Cậu muốn đi kéo đầu tư về cho MeiWei-Liên Tú?"
Thích Tự: "Tôi đã hứa với Tô Cánh sẽ không để mắt xích tài chính đứt đoạn, trước mắt tập đoàn không có khả năng bỏ ra bao nhiêu nữa, phải nghĩ biện pháp kiếm tiền từ ngoài."
Diệp Khâm Như khó hiểu nói: "Nhưng đối phương đã nói Tân Điểu hiện đang cùng một chiến tuyến với Lâm Hoán rồi mà, chúng ta còn gửi hồ sơ chiêu mộ vốn sang thì khác gì rước nhục vào người?"
Thích Tự: "Tân Điểu từng là khách hàng của Sơn Vũ, thì cũng là đối tác thương nghiệp tiềm năng cho Sơn Vũ và tất cả công ti dưới trướng Tư Nguyên. Dương Hiểu Tuyết cũng nói đối lập chỉ là nhất thời, nay là bạn nhưng mai thì chưa chắc. Có thể hiện tại người ta về phe Lâm Hoán vì ân tình với Hứa Kính, nhưng một phần ân tình cũng đâu thể dùng được cả đời, xét đến phát triển doanh nghiệp và lợi nhuận công ti thì vẫn sẽ phải dùng đến con mắt thương nhân. Tình trạng trước mắt của Tư Nguyên đúng là không ổn, nhưng mức độ phát triển của MeiWei-Liên Tú đã vượt qua Phi Á-Hồng Trang, nếu mình vẫn giữ được thế thắng ngay cả trong khi kẹt tài chính, biết đâu Dương Hiểu Tuyết sẽ thấy được càng nhiều ưu thế khi hợp tác với MeiWei-Liên Tú, hơn cả khoản đầu tư từ Lâm Hoán, tôi tin đối phương sẽ chọn chúng ta, huống hồ..."
Đang định nói tiếp, điện thoại đã hiện lên yêu cầu video call, Thích Tự liếc qua rồi nói với Diệp Khâm Như: "Tôi phải nghe điện thoại cái đã, lát gọi lại cho anh sau."
Thích Tự ấn nhận cuộc gọi, hai giây sau, bộ dạng vừa tắm xong của Phó Diên Thăng cũng hiện lên màn hình.
Người kia mặc áo ngủ cotton dài tay màu xám, khăn bông trắng vẫn vắt trên cổ, tay áo xắn lên, áo cài một cúc, lỏng lẻo lập lờ.
Thích Tự đoán hắn mới đi tập về.
Đối với tình nhân, đặc biệt với cặp nào đã yêu xa đến cả nửa năm trời, bộ dạng người yêu vừa tắm xong chính là một đòn quyến rũ trí mạng.
Thích Tự từng dùng thủ đoạn này nhử Phó Diên Thăng mấy lần, nhưng hắn chưa bao giờ thú nhận, bộ dạng ấy của đối phương cũng có hiệu quả y hệt với mình.
Phó Diên Thăng cầm trên tay một chiếc cốc màu xanh nhạt, nghiêm túc hỏi vào điện thoại: "Cưng à, thế nào rồi?"
"...Cái gì thế nào?" Thích Tự ra vẻ bình tĩnh nói.
"Chẳng phải hôm nay cậu đi gặp CEO Tân Điểu sao?" Phó Diên Thăng uống một ngụm nước, có vẻ vẫn nóng nên mày hơi nhíu lại, bèn đặt tạm xuống một bên, "Tình hình thế nào?"
Thích Tự nhướng mày: "Sở Mộng không kể cho anh à?"
Phó Diên Thăng cạn lời: "Sở Mộng kể với tôi chuyện này làm gì? Cậu coi người ta là tai mắt của tôi thật đấy à?"
Thích Tự bình tĩnh đáp: "Dương Hiểu Tuyết của Tân Điểu nói Hứa Kính đã đầu quân về Tư bản Lâm Hòa, sau khi Sơn Vũ rút vốn thì Hứa Kính có bảo Lâm Hoán đầu tư lại gấp đôi. Chị ta coi ân tình trước đây là với Hứa Kính chứ không phải với Sơn Vũ, cho nên không giúp được."
"Tư bản Lâm Hòa? Công ti đầu tư của Lâm Hoán?" Phó Diên Thăng ngẩn người, ngờ vực nói, "Trước đây tôi đọc tài liệu công khai của Tân Điểu thì không thấy khoản đầu tư từ Lâm Hoán."
Thích Tự thoáng liếc qua màn hình máy tính, đây cũng là chuyện vừa rồi hắn định nói với Diệp Khâm Như.
"Ừ, tôi cũng vừa xem lại, sau khi Sơn Vũ rút vốn thì danh sách cổ quyền ở Tân Điểu chỉ có thêm đúng một công ti đầu tư tên "Dã Độ", nhưng phần trăm lại chỉ bằng 1/4 của Sơn Vũ trước kia... Tôi đã nghĩ nếu Dã Độ chính là công ti con dưới tên Lâm Hoán, thì có khi nào vì hiện tại Tân Điểu tăng giá, nên bây giờ bỏ ra gấp đôi cũng chưa mua được số cổ phần bằng ngày xưa hay không?"
Phó Diên Thăng: "Có thể lắm, tôi đã xem qua báo cáo tài chính của Tân Điểu mấy năm trước, ROI hằng năm lên đến gần 300%, hiệu suất quá xuất sắc, nếu mở rộng vốn hóa thì nhất định sẽ bị người ta tranh đoạt cổ phần, thế nên chưa chắc là ai giúp ai đâu."
(*return on investment: tỉ suất hoàn vốn)
Thích Tự nhíu mày: "Ý anh là, Dương tổng vì nể tình Hứa Kính nên mới nhận đầu tư từ Lâm Hoán?"
Phó Diên Thăng: "Đúng vậy, công ti đầu tư dùng tiền kiếm tiền, tất nhiên sẽ muốn gửi gắm tài chính vào chố tốt. Sở dĩ tôi bảo cậu tìm đến Tân Điểu với Lũng Tiên cũng vì đây là hai công ti rất được các nhà đầu tư ưu ái. Ban đầu là Hứa Kính bỏ vốn, nhưng Sơn Vũ cũng kiếm lời từ bọn họ, về bản chất thì chính là song phương cùng lợi, không ai thiệt ai. Chẳng qua hợp tác xong thì kiểu gì cũng có tình cảm, chưa kể MeiWei-Liên Tú còn là hệ thống chuyên về làm đẹp, hoàn toàn có thể trở thành một đối tác tiềm năng của Tân Điểu."
Nghe Phó Diên Thăng phân tích, Thích Tự lại càng vững tin vào quyết định vừa nãy của mình.
Hôm nay Dương Hiểu Tuyết chịu gặp mặt bọn họ, khả năng cũng để xem hắn là dạng người gì, có thích hợp cộng tác về sau hay không...
Phó Diên Thăng cảm thán một câu: "Người ta đã nói không giúp được, thì thử xem còn khả năng hợp tác nào khác không."
Thích Tự nghĩ tới một chuyện, hỏi Phó Diên Thăng: "Sao anh không bất ngờ gì với chuyện Hứa Kính đầu quân cho Lâm Hoán?"
Phó Diên Thăng: "Tôi không có ý đả kích cậu, nhưng đây là chuyện rất bình thường trong giới kinh doanh. Nền tảng của Lâm Thị hoành tráng như thế, mà đâu phải chúng ta không biết Lâm Hoán đánh giá cao Hứa Kính. Chính cậu cũng đoán ra Hứa Kính sẽ đến nương nhờ cậu ta sau khi rời khỏi Sơn Vũ mà?"
Thích Tự: "..."
Phải rồi, sau khi bọn họ bị Hứa Kính bắt gặp hồi cuối tháng 7, hắn có đuổi theo chất vấn Hứa Kính về chuyện này, lúc ấy Phó Diên Thăng cũng nghe được.
Nhưng lúc đấy hắn cũng chỉ đoán vậy, chứ không hề chắc chắn.
Cho nên nay nghe Dương Hiểu Tuyết chính thức xác nhận, Thích Tự mới cảm thấy lồng ngực khó chịu như bị giội cả xô nước đá như vậy.
...Đi đâu cũng được, cứ gì phải là chỗ của Lâm Hoán?
Làm gì mà Hứa Kính không biết Lâm Hoán sẽ hợp tác với đối thủ một mất một còn của MeiWei là Phi Á, đối phương chọn đến đó, tức là đã xác định về phe đối lập với hắn!
Lúc trước hắn còn cố gắng tìm cớ cho sự rời đi của Hứa Kính, để thấy người kia không có để bụng như vậy, nhưng những gì ba hắn nói ra vừa nãy không chỉ xác nhận thái độ thù địch Hứa Kính dành cho Phó Diên Thăng, mà còn xác nhận cả sự thất vọng của đối phương về Thích Tự.
Giờ đây thậm chí hắn còn nghi ngờ, có khi nào là Hứa Kính đang... trả thù mình?
Trả thù vì hắn không nghe lời, trả thù vì hắn dễ dàng tín nhiệm Phó Diên Thăng hơn...
Phó Diên Thăng lại cầm cốc nước lên, vừa uống vừa nói: "Sao vậy, vẫn giận anh ta à?"
Thích Tự hỏi ngược lại: "Tôi không được phép giận à?"
Phó Diên Thăng cười nhẹ: "Được chứ, nói thật, phải tôi tôi cũng giận. Nhà cậu bồi dưỡng Hứa Kính bao nhiêu năm, cậu lại còn coi anh ta như anh trai, trước đây anh ta mượn Sơn Vũ để móc nối quan hệ cho bản thân, thế mà giờ Tư Nguyên gặp nạn cũng không hỏi được một câu. Cậu đi xin trợ giúp mà người ta thì cứ nhắc mãi về ân tình với Hứa Kính, đúng là quá thể!"
Thích Tự: "..."
Dường như Phó Diên Thăng không nhìn ra sắc mặt hắn ngày một sầm đi, vẫn tiếp tục chọc ngoáy vào nỗi đau: "Tôi thấy cậu nên gọi cho anh ta một cuộc mà chất vấn cho ra nhẽ. Thật ra tối hôm ba cậu bảo tôi tiếp quản Sơn Vũ, lúc dùng bữa với Hứa Kính tôi thấy anh ta cũng xúc động lắm, không đến nỗi vô cảm tuyệt tình đâu. Bị cậu chỉ trích đạo đức một trận xong biết đâu lương tâm anh ta lại..."
Thích Tự tức đến tái mặt, đập bàn nói lớn: "Phó Diên Thăng! Anh châm chọc mà cứ nhẹ tênh như không ấy nhỉ, hay là vấn đề tôi đang đối mặt chẳng là gì với anh!?"
Phó Diên Thăng đang định uống nước thì giật nảy mình với cơn tam bành của Thích Tự, tay run một cái, vừa sặc vừa bị sóng lên mặt, lại còn tung tóe xuống khắp cổ và vạt áo.
"Khụ, không phải cưng ơi, khụ khụ..." Phó Diên Thăng vội nói, "Tôi chỉ muốn dỗ cho cậu vui lên chút thôi..."
Thích Tự nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh thấy tôi có vui nổi với tình hình nhà mình hiện tại không?"
Phó Diên Thăng mãi mới hết sặc, nhanh chóng rút ra mấy tờ giấy, vừa lau nước trên người vừa nói: "Tôi đã nói rồi, chỉ cần cậu muốn tôi sẽ giúp, nhưng biết cậu là người có tự trọng cao, chưa được cậu cho phép tôi tuyệt đối không mạo muội ra tay..."
Thích Tự hừ mũi, người này nói cũng dễ dàng ghê.
Nghe một lúc, ánh mắt hắn bắt đầu mất tự chủ đuổi theo tay của Phó Diên Thăng, nhìn đối phương lau sạch những giọt nước vương vãi, thậm chí còn vô thức cầm giấy phủi phủi, khiến áo ngủ chỉ cài có một cúc lại càng thêm phất phơ, cơ ngực lúc ẩn lúc hiện trên màn hình...
Phó Diên Thăng lại chẳng hề tự nhận thức được gì, vẫn tiếp tục khuyên nhủ: "Hơn nữa, tôi biết Hứa Kính là nỗi khó xử trong lòng cậu, cậu nói mình cần thời gian để chấp nhận sự rời đi của anh ta, nhưng nửa năm rồi mà cậu đã vượt qua được đâu? Thà cứ thẳng thắn nói về nó còn hơn là ôm lấy bức bối trong lòng, tôi không muốn cậu phải đau lòng mãi vì chuyện này..."
"Anh nửa kín nửa hở cho ai nhìn?" Thích Tự cười lạnh ngắt lời hắn, "Đã thế thì cởi hẳn ra đi!"
Phó Diên Thăng: "..."
****
<Epilogue>
Một—
Thích Nguyên Thành: "Cho nên Hứa Kính bỏ đi là vì ghen với Phó Diên Thăng? Chẳng lẽ Hứa Kính cũng thế với Thích Tự...? Trời đất! Nhưng năm đó Thích Tự mới có 14 tuổi...? (╯#°Д°)╯A a a, đây là cái diễn biến ân oán tình cừu gì thế này!?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]