Thích Tự vừa chúi đầu lựa chọn, vừa nhíu mày nói đùa: "Trả giá cao thì sẽ kéo được người về thật à? Thế sao hồi trước ba tôi đề nghị trả anh một triệu về làm gia sư cho tôi mà anh không đồng ý?"
"Cái "giá" mà tôi nói ở đây không đơn giản là tiền, mà còn là những gì chúng ta có thể bỏ ra." Phó Diên Thăng vạch một ngón tay qua tập tài liệu, nói, "Suy cho cùng thì những "nhân tài" này vẫn là người phàm, đã là người thì luôn có khát cầu, người muốn tiền, người muốn tình, người lại muốn đồng điệu về tinh thần, muốn thành tựu cho bản thân... Bọn họ làm việc ở công ti hiện tại, nhưng trong lòng vẫn chưa thấy mĩ mãn. Nếu chúng ta có thể tìm ra và thoả mãn những khát vọng sâu kín của họ, thì chẳng phải có thể kéo được người về rồi sao?
Thích Tự: "..." Giống như hắn đã dâng bản thân ra để Phó Diên Thăng bán mạng vì mình ấy hả?
Thích Tự cũng phần nào hiểu được, đối với mấy nhân tài tinh anh như thế thì vấn đề không phải dùng tiền để chiêu mộ, cái khó là phải biết bọn họ muốn gì.
Nhân tài càng xuất chúng càng không thiếu tiền. Thay vào đó, bọn họ theo đuổi những lí tưởng của riêng mình—muốn thỏa mãn thì hoặc là có cùng tam quan, hoặc là phải thuyết phục được rằng mình có cùng tam quan. Biết rõ chuyện này cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng so ra, Thích Tự vẫn có hứng thú với dạng người này hơn là cái nhìn "có tiền mua tiên cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-quyet-dau/3095772/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.