(xem lại chương trước) Tuyết Mị nhìn thấy dụ dỗ nương ngất xỉu, cười lạnh một tiếng, có một chút như vậy đã hôn mê? Vậy thì bổn tiểu thư sẽ làm cho ngươi tỉnh lại, vươn tay dồn sức đánh vào mặt dụ dỗ nương, quả nhiên, dụ dỗ nương tỉnh lại rất nhanh, khuôn mặt phù dung lúc đầu giờ phút này đã bị đánh sưng phù như cái bánh lớn, nàng quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ nói: “Công tử, ngươi tha cho ta đi, chỉ cần công tử buông tha Mỵ nương, Mỵ nương nguyện ý sẽ vĩnh viễn làm nô tỳ bên người công tử.” Tuyết Mị nghe vậy xùy cười một tiếng: “Ngươi đã nói như vậy, bản thiếu càng không thể tha cho ngươi.” Nói xong lại quơ quơ “Mộng ảo thần chủy”, cười lạnh nói: “Sự kiên nhẫn của bản thiếu có hạn, nếu ngươi không nói ra nơi ngươi giấu bằng hữu của bản thiếu, bản thiếu lập tức đem thịt trên người ngươi cắt bỏ từng khối, từng khối.”
“Công tử, nếu ta nói, ngươi phải buông tha cho ta.” Tuyết Mị nghe vậy gật gật đầu. Dụ dỗ nương thấy vậy mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, xú tiểu tử, chờ đến ngày bản cô nương ta luyện thành Thiên Ma Công, ngày đó cũng chính là ngày giỗ của ngươi.
Nguyên lai, dụ dỗ nương này là Tứ trưởng lão sống ở Nhạc Ưu cốc, vì muốn mau chóng tu luyện thành công linh kỹ độc môn của Nhạc Ưu cốc – Thiên Ma Công, nhất định phải hút đủ nguyên dương khí của chín chín tám mươi mốt tên đồng nam, hiện tại chỉ còn thiếu 1 tên, không nghĩ tới lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-nu-thanh-than/2457476/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.