Buổi trưa vừa đến, lại là “đang” một tiếng vang lên, trận tỷ thí tốc độ thứ hai sắp bắt đầu, người dự thi của Hàn, Tuyết, Lâm, Chu tứ gia nhanh chóng xếp thành hàng ngũ. Nghỉ ngơi hơn nửa canh giờ, người của tổ đội Tuyết gia tinh thần phấn chấn, vẻ mặt xuân phong, bên trái họ là đội Hàn gia, vẻ mặt người người vẫn là không chút thay đổi, đầu lĩnh Hàn Quân Dật hé ra khuôn mặt tuấn tú băng lãnh, Tuyết Mị bỗng nhiên hướng hắn cười một cái, nhất thời làm cho trong lòng mọi người ở đằng sau một trận kinh hoàng, khuôn mặt hàn băng ngàn năm nháy mắt hòa tan, giống như bách hoa nở rộ, lộ ra ý xuân ấm áp, môi mỏng nhẹ nhàng giương lên, đôi mắt ngọc tinh tràn ngập ánh sáng nhìn về phía Tuyết Mị mang theo ý cười ấm áp. Tuyết Mị nhìn thấy liền sửng sốt, trên mặt một lần nữa lại giương lên tươi cười như nắng, như hoa anh túc trong đêm đen, đẹp đẽ mê người, hồn xiêu phách lạc. 
Lúc này, “khụ khụ…” không biết là ai cố ý ho khan vài tiếng. Làm cho Tuyết Mị, Hàn Quân Dật đồng thời xấu hổ di chuyển tầm mắt. “Được rồi, tiếp theo là trận tỷ thí thứ hai, đối tốc độ.” Hàn Thế Lưu tay chắp sau lưng đi tới, trầm giọng nói, ánh mắt thản nhiên đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Tuyết Mị cùng Hàn Quân Dật, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, không biết đang suy nghĩ cái gì; Hàn Quân Dật trong lòng máy động, cuống quít cúi đầu, đại trưởng lão, chẳng lẽ là đã đoán ra? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-nu-thanh-than/2457447/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.