Đi được một đoạn, Mạc Du Hồng lại giở chứng nhõng nhẽo, bắt lấy vạt tay áo của Mạc Túc mà lay động:
"Mẫu thân ơi! Con mỏi chân quá, người bế con đi ạ!"
Mắt thấy bên cạnh có quá nhiều người đang nhìn, hơn nữa từ trước đến nay Mạc Túc đối với yêu cầu của nữ nhi nhà mình cơ hồ là hữu cầu tất yếu. Vì vậy, nàng ngồi xổm xuống, giang hai tay ra và nói:
"Đến! Mẫu thân bế con!"
Mạc Du Hồng ánh mắt sáng rỡ, cười khúc khích nhào vào trong lòng ngực của Mạc Túc, hai tay ôm lấy cổ của nàng.
Mạc Túc hơi sửa một chút tư thế cho thoải mái, dự định đứng lên. Nhưng lúc này đây, một đạo bóng dáng bỗng nhiên phủ xuống, che kín cả tầm mắt, Mạc Túc cảm giác trước ngực nhẹ tâng, kèm theo một giọng nói tràn đầy ý cười:
"Sau này, những chuyện nặng nhọc khó khăn cứ để cho ta làm. Nữ nhân phải nên được nuông chiều và yêu thương!"
Mạc Túc nhìn bóng dáng cao lớn vững chãi trước mặt, có thể là lần đầu tiên bế người, nên cánh tay hắn hơi cứng đờ, nhưng động tác lại ổn thật sự, Mạc Du Hồng thuận theo bản năng ôm lấy cổ người, ngồi gọn trong lòng của hắn.
Mắt thấy nữ nhi không giãy dụa, nên Mạc Túc có nhiều lời muốn nói cũng đành phải thu hồi, nàng buông thỏng hai tay đứng thẳng người lên, lạnh lùng nói:
"Đa tạ!"
Đế Mặc Thần cười khẽ một tiếng, sau đó cúi đầu, ôn nhu nhìn nữ hài trong ngực mình. Cảm giác rất khác lạ, ấm ấm, nhu nhu, như gió nhẹ thổi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-mau-than-long-phuong-nhi-nu/474607/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.