Vài phút sau đó, Giang Nguyệt vẻ mặt mộng bức đứng ở trước cửa phòng, đến lúc này nàng vẫn chưa hiểu rõ tại sao mình lại bị đuổi ra khỏi phòng kèm theo một thông báo đáng sợ:
"A Nguyệt, tiền lương tháng này của ngươi sẽ bị trừ đi phân nửa."
Mắt thấy Phong hộ pháp ôm kiếm ung dung đứng bên cạnh và nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, Giang Nguyệt nhịn không được ngửa đầu, biểu tình mịt mờ hỏi:
"Cái đó... A Phong! Vừa nãy ta có nói sai cái gì sao?"
Ông trời ơi, một nửa tiền lương của nàng, phí gom góp để dành của hồi môn của nàng cứ thế chắp cánh mà bay đi rồi.
Chủ tử, ngài thật là vạn ác nhà tư bản!!!
Vẻ mặt hiện lên một chút đồng tình, Phong hộ pháp một bên nén cười, một bên vỗ vai Giang Nguyệt mà an ủi:
"A Nguyệt, từ giờ trở đi ngươi nên kiếm vài quyển sách tư vấn tâm lý tình yêu mà đọc đi. Đừng để bản thân phạm phải sai lầm mà nguyên nhân là gì cũng không biết."
"???" Cái quái gì!?
Giang Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, biểu tình càng thêm mờ mịt vô thố, ánh mắt ngập nước tựa như chú chó nhỏ vô tình bị chủ nhân bỏ rơi, lạc lỏng giữa ngã tư đường, không biết nên đi hướng nào.
Mà Phong hộ pháp vừa nhìn biểu tình của người đối diện là đã hiểu ngay, mệt hắn nói nửa ngày, con hàng này vẫn chưa hiểu gì đâu.
Thật là bó tay không biện pháp với nàng.
Trong bảy người hộ pháp, Giang Nguyệt là người có năng lực nghiệp vụ chỉnh chu nhất, nhưng cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-mau-than-long-phuong-nhi-nu/474601/chuong-97.html