Xong bữa cơm chiều, đoàn người lấy Đông Phương Thắng Hà dẫn đầu, mênh mông cuồn cuộn đi đến hậu viện. Bởi vì nơi này là chủ gia đại trạch, muốn đi đến hậu viện phải băng qua một đoạn hành lang gấp khúc và vòng quanh một tòa núi giả lớn.
Có lẽ là được thông tri báo trước, nên cả đoạn đường không một bóng người, hẳn là đa số đệ tử trong tộc đều đã vào phòng đóng cửa tu luyện.
Bất quá, Mạc Túc vẫn tinh tường nhận ra vài cặp mắt tò mò dò xét bắn lại đây. Hẳn là tâm tư tò mò quấy phá.
Đông Phương Thắng Hà phất tay hừ lạnh, ánh mắt sắc bén đảo qua, dọa cho những người đó co đầu rụt cổ vào trong, không dám lại nhìn lén nữa.
Được chừng năm phút thời gian, mọi người rốt cuộc đứng trước sân của một tòa biệt viện nhỏ. Nơi này khung cảnh thanh u, xung quanh trồng rất nhiều cây trúc, nhánh cong theo gió đong đưa xào xạc, kèm theo tiếng côn trùng kêu rỉ rả thê lương, tạo cho người ta một cảm giác sởn tóc gáy.
Toàn bộ người của Đông Phương gia đều biết, nơi này không chỉ là một cấm địa, mà còn là nơi không ai nguyện ý đến gần một bước.
Bởi vì nơi này có một người điên đang ở.
Mạc Nhất nhìn về phía trước, nheo mắt nói nhỏ với Mạc Túc:
"Chủ tử! Nơi này có ẩn hình trận pháp."
"Ừ! Là Đằng Long Bát Phương Trận!" Mạc Túc híp mắt nhìn phía trên nóc viện ẩn ẩn hình sương khói, thần sắc hơi ngưng trọng.
Không hổ là một trong Thập đại gia tộc chi nhất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-mau-than-long-phuong-nhi-nu/474576/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.