Kế tiếp mấy tràng chiến đấu, Mạc Túc đều thực thuận lợi mà thông quan, mỗi lần lên đài đều là đánh nhanh rút gọn, chưa đầy mười phút đã kết thúc. Mọi người đối với tác phong sấm rền gió cuốn này của nàng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Ai cũng có hiệu suất như này có phải tốt hơn không? Nhưng mà, muốn làm như Mạc Túc thì phải có thực lực tuyệt đối nghiền áp. Chỉ mới một ngày thời gian, mà tuyển thủ từ hàng ngàn người đã bị loại trừ rớt đến chỉ còn lại vài trăm, có thể tồn tại đến cuối, đều là tinh anh trong tinh anh. Trời ngã chiều tối, trận đấu tạm thời ngừng lại, ai về nhà nấy. Đám người Mạc Túc trên đường trở về, bất quá khi ra khỏi cửa Bắc lại thấy Cầm Thiên Doanh đứng ở đó vẫy tay với nàng: "Mạc tỷ tỷ, ta mời ngươi đi ăn!" Mạc Túc không nghĩ tới nàng thật sự nói lời mà giữ lời, cho nên có chút kinh ngạc, không nhanh chóng trả lời. Bởi vì trời tối hơi se lạnh, nên Cầm Thiên Doanh khoác thêm một chiếc áo lông chồn trắng, đem toàn thân đều bao bọc lại, chỉ lộ ra cái đầu. Mặt sau đi theo hai người tỳ nữ ăn mặc giống nhau, tuy rằng cũng thực dày cộm nhưng có lẽ hai nàng không tu luyện huyền khí nên sắc mặt tái nhợt, ngón tay cầm đèn lồng hơi run rẩy. "Ngươi đã hứa với ta rồi nha, chẳng lẽ ngươi nỡ từ chối ta!?" Thấy Mạc Túc mãi một hồi mà không có phản ứng, Cầm Thiên Doanh nhịn không được nóng nảy, ánh mắt lộ ra một mạt ủy khuất như chú chó nhỏ bị bỏ rơi. "Được rồi! Ngươi dẫn đường đi!" Mạc Túc cười khẽ nhìn nàng, xoa đầu của Mạc Vân Long thành ổ gà, rồi nói. Cầm Thiên Doanh gia nhập đoàn người, đầu tiên nhìn thấy hai đứa nhỏ thì ánh mắt hơi sáng rực lên, miết miết ngón tay có chút ngứa ngáy, hỏi: "Mạc tỷ tỷ, hai đứa nhỏ này đều là hài tử của ngươi sao? Thật là đáng yêu quá!" "Tụi con chào dì!" Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng đồng thời khoanh tay lại, cúi đầu lễ phép gọi người. "Ngoan quá à!" Cầm Thiên Doanh càng nhìn càng thích, nhịn không được đưa tay bẹo má của từng đứa, chớp mí mắt nói: "Hôm nay để dì khao các ngươi ăn đùi gà ha?" Theo sự hiểu biết của nàng, thì hầu hết hài tử đều đối với đùi gà có một loại mê chi yêu say đắm. Cho nên, nàng nghĩ Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng cũng thích đùi gà. "Được ạ, cảm ơn dì!" Hai đứa nhỏ âm thầm trao đổi ánh mắt, sau đó mềm mại nhuyễn manh nói. Bọn họ xác thật thích ăn gà, nhưng không yêu đùi, mà là thủy chung với cánh. Cái người yêu say đắm đùi gà là A Nhất thúc thúc mới phải! Bất quá, tự nhiên có lộc ăn từ người xa lạ, hai huynh muội mười phần ăn ý mà không có để lộ bất mãn kén chọn, ngược lại còn cười rất vui vẻ. Mà Bạch Phong Hoa, Đế Cửu Diên, Đế Thanh Hàn lại lần nữa khắc sâu được bọn nhỏ được dạy dỗ tốt. Bọn họ đi theo bọn nhỏ thời gian không tính là dài, thêm lên trước sau đều chưa đầy một tuần, nhưng bởi vì tỉ mỉ cẩn thận quan sát, nên bọn họ cũng nắm bắt được khẩu vị của ba mẹ con Mạc Túc. Không chỉ thế, Mạc Nhất, Mạc Cửu đi theo bên cạnh cũng nhận được ánh mắt săn sóc của bọn họ. Bởi vậy, ba người âm thầm nghĩ, yêu thích của mỗi người đều không trùng hợp, sau này có ăn chung bàn cơm đều không sợ đánh lộn. Toàn gia này cũng tương đối có ý tứ, nếu một con gà được đặt trên bàn thì sẽ được phân như sau: Cánh gà, phân đồng đều cho hai đứa nhỏ. Đùi gà thuộc về Mạc Nhất, Mạc Cửu. Mạc Túc lại chỉ thích cổ gà trở lên phần đầu. Đế Thanh Hàn yêu thịt và chỉ ăn thịt nạc. Đế Cửu Diên giống như tính cách của nàng vậy, thích ăn gan và bộ đồ lòng. Bạch Phong Hoa lại thích gặm tay chân của móng gà. Emma... hình như toàn con gà chỉ còn lại có phau câu??? Đế Thanh Hàn vuốt cằm, ánh mắt thình lình sáng lên, quỷ dị kéo kéo khóe miệng. Mỗi bộ phận đều có đạo lý tồn tại của nó. Mà phau câu hình như lại là món khoái khẩu của người nào đó!? Đế Thanh Hàn âm thầm chụp đầu, cười hắc hắc. Chậc! Một con gà bị giải quyết xong! Đế Cửu Diên, Bạch Phong Hoa thần sắc quỷ dị nhìn hắn, mí mắt giật giật. Tưởng cũng không cần tưởng, tên này lại hoang tưởng lung tung rồi. Có sự gia nhập của Cầm Thiên Doanh, không khí cũng không bị phá vỡ, mà đặc biệt hài hòa. Nàng người này tính tình ôn hòa có lễ, nên không có ai là bài xích nàng. Bất quá, không khí này lại nửa chừng bị đánh vỡ, bởi vì Yến Thừa Diệu cùng Yến Minh Ly cũng chạy theo gia nhập. "Túc tỷ tỷ, ngươi lại không đợi người ta..." Yến Minh Ly phồng má phụng phịu. "Chúng ta đã lâu không ăn cơm cùng nhau, mặc dù hôm nay có nhiều người, nhưng mọi người đều là bằng hữu của nhau mà đúng không?" Yến Thừa Diệu hơi gật đầu với Cầm Thiên Doanh xem như chào hỏi, sau đó nhìn Mạc Túc, chuyên chú nói. Kỳ thật trong lòng hắn cũng mười phần buồn bực, bên cạnh nàng luôn có người xuất hiện túc trực, muốn hẹn riêng cũng khó càng thêm khó. Hắn có thể làm sao bây giờ? Hắn cũng thực tuyệt vọng nha... "Cùng đi đi!" Mạc Túc nhìn qua thần sắc khác nhau của vài người, chỉ cảm thấy có hơi đau đầu, cuối cùng cười khổ nói. Yến Thừa Diệu ý đồ thực hiện được, mắt mang thâm ý nhìn qua hai tỷ đệ nhà nào đó, ẩn hàm khiêu khích. Đế Thanh Hàn ánh mắt phun hỏa nhìn hắn, nghiến răng ken két, ở trong lòng phun tào. Đệch mợ! Hai huynh muội vô liêm sỉ này, ai thèm làm bằng hữu với bọn họ? Đế Cửu Diên đè lại hắn không cần kích động đi lên đánh người, bất quá ánh mắt của nàng cũng ẩn nhẫn khó chịu, nhíu mày không vui. Đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi theo sự dẫn dắt của Cầm Thiên Doanh đến một quán ăn nổi tiếng, nơi này nằm giữa giao lộ của hai thành trì Thiên Nguyệt Thành và Khúc Lạc Thành. Mặc dù trời mới chỉ nhá nhem, nhưng quán xá đã đông nghẹt khách, phục vụ bàn chạy tới chạy lui rất náo nhiệt. Đoàn người chọn một cái nhã gian ở lầu một, Cầm Thiên Doanh hào phóng mời khách nên chủ trì gọi món. Nàng được coi như là khách quen của quán này, không... hẳn là chi nhánh của quán này nhưng ở Tây Cung quốc, nên nàng gọi gì đó đều là chiêu bài. Tới tới lui lui đều có mười tám món. Yến Minh Ly ngồi gần nàng, tình cờ ngó qua thực đơn, nhìn thấy giá cả trong đó mà không khỏi táp lưỡi, nhìn Cầm Thiên Doanh bằng ánh mắt hâm mộ: "Thiên Doanh quận chúa à, ngươi thật là thổ hào. Không sợ bọn ta ăn nghèo ngươi sao?" Cầm Thiên Doanh nhìn nàng một cái, cười hiền hòa: "Chút tiền trinh ấy còn chưa đủ thương gân động cốt. Được ăn chung với hai vị hòn ngọc quý của Nam Yên quốc mới là vinh hạnh ngàn năm khó gặp của ta!" "Hì hì! Ngươi thật khác so với lời đồn nha. Ta còn tưởng ngươi rất khó gần cơ!" Yến Minh Ly tự nhiên khoác tay nàng, cười nói. "Ngươi cũng thế! Ta không nghĩ tới Minh Ly công chúa kiêu căng tùy hứng, tính cách quái đản sẽ là dễ ở chung như vậy." Cầm Thiên Doanh khi nói lời này, len lén nhìn qua Mạc Túc, trong lòng thở dài. Hoàng tử, công chúa Nam Yên Quốc, ai cũng đều biết là khó tiếp cận nhất. Nhưng hiện tại Yến Minh Ly còn cười nói cùng nàng như tỷ muội tốt, Cầm Thiên Doanh đều cảm giác được thế giới này huyền huyễn. Tất cả những điều này, là nhờ đối đãi tốt với Mạc Túc mới có đãi ngộ đi? "Khụ!" Đế Thanh Hàn ho khan một tiếng, sắc mặt có chút mất tự nhiên nhìn thoáng qua Cầm Thiên Doanh và Yến Minh Ly. Bất quá, người sau đưa mắt nhìn lại, quan tâm hỏi: "Phu quân, ngươi bị làm sao vậy? Đương yên đương lành sao lại bị sặc nước miếng? Cẩn thận một chút, người ta đau lòng." Yến Minh Ly biết rõ mà cố ý nói. Trong khi Cầm Thiên Doanh ánh mắt kinh tủng đảo qua hai người, thì Đế Thanh Hàn nghiến răng nghiến lợi nói: "Yến! Minh! Ly! Ngươi lo nói chuyện của ngươi đi, đừng ghê tởm ta. Nhắc lại một lần nữa, ta không phải phu quân của ngươi." "Ai... nam nhân đều là nói một đằng nghĩ một nẻo thôi! Miệng nói không cần nhưng thân thể lại rất thành thật..." Yến Minh Ly thở dài chọc tức người nào đó. Đế Thanh Hàn nghẹn họng nhìn trân trối, khóe miệng trừu trừu, nếu không phải hắn ẫn nhẫn bấm đùi thì khả năng đã hộc máu tức chết. Nữ nhân càn quấy vô liêm sỉ!!! Đế Thanh Hàn chửi thầm trong bụng, phiết mắt sang một bên không nói chuyện. Yến Minh Ly cảm thấy trêu hắn cũng đủ rồi, nếu quá lấn lướt hắn khả năng sẽ trở mặt. Cho nên nàng cũng yên ắng lại, đôi khi cùng Mạc Túc hoặc Cầm Thiên Doanh trò chuyện. Thức ăn rất nhanh đã được bưng lên tới, xứng thêm vài bầu rượu ngon. Cầm Thiên Doanh tự rót cho mình một ly, đứng lên nói với Mạc Túc: "Mạc tỷ tỷ! Hôm nay nhờ có ngươi chỉ điểm mà ta tỉnh ngộ ra vài thứ. Thật sự cảm ơn! Ta kính ngươi một ly." Mạc Túc cũng đứng dậy, nâng ly bình thản nói: "Ngươi khách sáo rồi! Bất quá ngày mai còn có trận đấu nên ta sẽ không uống rượu, ta lấy trà đáp lại ngươi vậy." Mạc Túc khéo léo từ chối. Nàng là uống được rượu, tửu lượng cũng không tệ lắm. Tuy không khoa trương ngàn ly không say, nhưng nếu uống hết mình thì cũng căng được vài chục. Bất quá nàng đối với thức uống có cồn từ xưa đến nay là kính nhi viễn chi, không phải trường hợp đặc biệt bắt buộc nàng tuyệt đối không động đến một giọt. Cái gọi là rượu vào lời ra, rất dễ hỏng việc, hơn nữa hại gan hại thận, khiến cho Mạc Túc hơi chán ghét nó. Cầm Thiên Doanh cũng không bắt buộc, hai người coi như không đánh mà quen, nhưng lại chưa thân thiết đến nông nỗi không cần kiêng dè kia. Hai người vẫn có điểm khoảng cách. Hai người thay phiên uống, lại ngồi xuống. Mấy người lục tục gắp thức ăn, nhưng tình cảnh cũng không an bình. Chẳng hạn như Yến Thừa Diệu gắp cho Mạc Túc một miếng thịt nạc kèm theo một lời khuyên, bonus một ánh mắt đau lòng: "Ngươi ăn nhiều một chút, nhìn ngươi gầy làm người ta đau xót!" Chỉ một hành động và một câu nói liền đưa tới ánh mắt đằng đằng sát khí của nhiều người. Đặc biệt là Đế Cửu Diên, Đế Thanh Hàn, Bạch Phong Hoa, sắc mặt ba người đều không quá đẹp. Cầm Thiên Doanh bưng chén cơm hơi nhích ra xa mà yên lặng ăn, nàng cảm thấy bữa cơm hôm nay drama cũng thật nhiều. Xem xem, cái không khí giương cung bạt kiếm, sóng ngầm mãnh liệt này? Có còn để yên cho người ta ăn cơm hay không??? Yến Minh Ly cười trộm như con mèo nhỏ, bàn tay vô thức chộp lấy ly rượu uống một ngụm, sau đó giơ đũa gắp một con tôm, cặm cụi lột vỏ rồi để vào chén cho Đế Thanh Hàn, nói: "Phu quân! Ăn tôm này!" Đế Thanh Hàn nhìn con tôm đỏ mọng trong chén mình, tay cầm chén cứng đờ ở không trung, không biết nên cầm ăn tiếp hay nên bỏ xuống. Mạc Nhất đột ngột ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai người, lẩm bẩm lầm bầm: "Không đúng! Kịch bản bị sai rồi..." tình tiết thường thấy, không phải là nam lột vỏ tôm rồi vỏ vào chén cho nữ sao? Hai người này cầm lộn lời kịch??? Mạc Cửu chịu không nổi nữa, "phốc!" Một tiếng cười sặc sụa, gương mặt ho khan đến đỏ bừng, cuối cùng còn bị nghẹn. Bạch Phong Hoa trừng hắn một cái, nhưng cũng đứng lên hỗ trợ vỗ lưng cho hắn thông khí. Mạc Túc lại nhìn hai người bằng ánh mắt đầy thâm ý. Đến nỗi lời nói sến súa của Yến Thừa Diệu, nàng coi như mình chưa từng nghe thấy. Yến Thừa Diệu nói không nên lời thất vọng buồn lòng, bất quá lực chú ý của hắn lại nhìn về Yến Minh Ly, nhíu mày hỏi: "A Ly, muội vừa mới uống rượu sao???" Yến Minh Ly cặm cụi lột vỏ tôm, khi ngẩng đầu lên thì ánh mắt hơi mê mang, gò má đỏ bừng hỏi: "A? Uống rượu? Muội có uống sao? Ực... khi nào á..." Yến Thừa Diệu đau đầu vỗ trán, tình huống này còn bảo không có uống rượu. Không nhìn thấy tôm trong dĩa bị nàng lột đều sắp xếp thành tòa tiểu sơn sao? Mới lơ là một chút thôi, thế nhưng đã muộn??? "Nàng làm sao thế?" Cầm Thiên Doanh ngước mắt, nghi hoặc hỏi. Mạc danh cảm thấy bộ dạng này của Yến Minh Ly có chút dễ thương. Đế Thanh Hàn cũng có chút mộng bức nhìn một màn này. Đây... đây là làm sao vậy? Yến Thừa Diệu nhìn mười mấy đôi mắt chiếu lại đây, run rẩy khóe miệng một hồi mới bất đắc dĩ nói: "A Ly... nàng... tửu lượng rất kém! Cơ hồ nửa ly đã gục. Vừa rồi ta sơ sẩy nên không kịp ngăn cản. Xin lỗi, để ta đưa nàng về trước!" Có một câu hắn chưa nói, muội muội uống rượu vào, trình độ làm loạn càng thêm lợi hại. Nói xong, hắn đã đứng lên, ý đồ dìu đi Yến Minh Ly. Ai mà biết người sau gắt gỏng phất tay hắn, ánh mắt bướng bỉnh: "Ta mới không có say, ta không về! Ta còn phải lột tôm cho phu quân..." Đế Thanh Hàn nuốt nước bọt nhìn một màn này, đáy lòng có chút hoảng sợ. Nhìn dĩa tôm chất cao như núi, hắn không khỏi run rẩy lập cập. Đây là dự định dùng tôm tới chôn sống hắn đi!?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]