Trong ánh mắt chờ mong tò mò của mọi người ở tửu quán, tên tháo hán tử lắc lắc bình rượu trong tay, gác một chân lên ghế phe phẩy, dáng vẻ thần thần bí bí nói:
“Ta từ một nguồn tin bí ẩn biết được, quốc khố đêm qua vừa bị mất trộm, không những trộm sạch tất cả ngân lượng châu báu, vũ khí thảo dược quý hiếm mà còn để lại bức thư khiêu khích. Có vẻ nội dung trong thư quá kinh người hay sao mà nữ đế sau khi đọc xong thì hộc máu ba thước và ngất xỉu tại đương trường trước sự chứng kiến của bá quan văn võ!”
Mọi người nghe xong, ánh mắt đồng thời tỏa sáng và lóe qua một tia hả hê, nhỏ giọng thì thầm:
“Ghê vậy? Thật hay đùa đấy! Quốc khố là nơi quan trọng, ắt hẳn phải có người canh gác chứ, sao để trộm sạch hết thế kia!”
“Có nghe ngóng được trong thư viết nội dung là gì không? Ta khá là tò mò về tên trộm này rồi nha. Có thể không tiếng động đột nhập hoàng cung, dọn sạch quốc khố mà vẫn lui về ẩn dấu tung tích, chắc không phải là cường giả với thú vui nào đó chứ?”
“Nhưng mà tin này cũng thật làm cho người ta đại khoái nhân tâm. Bá quan triều đình của Thiên Nguyệt Quốc ăn chặn của dân đen không biết bao nhiêu của cải, tiếng kêu lầm than dậy sóng. Càng chưa tính đến hằng năm quốc gia ngoại bang hiến tế biết bao nhiêu cống phẩm đều bị Nguyệt Dao nữ đế thu vào trong túi làm của riêng. Hiện nay nàng bị mất như thế, cũng gọi là xứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-mau-than-long-phuong-nhi-nu/474531/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.