Chờ đến Lam Tử Hàn mang thị vệ đến cứu, những tiểu đệ của Hắc Phong Trại đã sớm vườn đi nhà trống.
Lam Tử Hàn đá cửa phòng, thấy được Nguyệt Vũ Đình quần áo bất chỉnh nằm chính giữa nhà. Nàng lúc này còn đâu nữa dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh, ngược lại như là một con búp bê bị tàn phá, thê thảm không nỡ nhìn. Da thịt vốn được bảo dưỡng tỉ mỉ giờ phút này xanh tím ghê người, hai má sưng lên như hai quả đào, hạ thân còn chảy ra đặc sệt máu tươi.
Lam Tử Hàn có chút không nỡ nhìn, cởi áo ngoài của mình đắp cho nàng rồi quay đầu sang chỗ khác, kêu lên Nguyệt Vô Hoan vào trong giúp đỡ.
Nguyệt Vô Hoan đầu tiên là kinh ngạc trợn to mắt, che miệng không cho mình phát ra âm thanh, sau đó chạy tới Nguyệt Vũ Đình bên người, ánh mắt mang theo lo lắng, cánh tay đỡ nàng dậy:
“Đại tỷ tỷ! Đại tỷ tỷ, ngươi... ngươi không sao chứ?”
Nguyệt Vũ Đình nghe thấy thanh âm, hai tròng mắt trống rỗng dần dần hội tụ thành thị huyết điên cuồng, nàng vung lên cánh tay.
Chát!
Một cái tát vang dội đánh vào má phải của Nguyệt Vô Hoan, kèm theo thanh âm điên cuồng:
“Cút! Ngươi cút ra ngoài cho ta! Ngươi Nguyệt Vô Hoan cái phế vật đừng ở trước mặt ta mèo khóc chuột giả từ bi. Ngươi tại sao lại không sớm mang thị vệ tới cứu ta, hiện tại lại ở trước mặt ta giả mù sa mưa. Ngươi chờ! Ngươi chờ ta về hoàng cung, ta phải nói mẫu hoàng trừng trị ngươi thật nặng. Ngươi dám rắp tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-mau-than-long-phuong-nhi-nu/474519/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.