Mạc Nhất bất đắc dĩ phải kéo mạnh dây cương, hai con Thất Hãn Bảo Mã hoảng hốt, bốn chi trước chổng vó lên trời.
Mạc Nhất thập phần căm tức, âm trầm nói:
“Nữ nhân điên, ngươi muốn chết thì đi chỗ khác chết!”
Nguyệt Vũ Đình hất mặt kiêu ngạo:
“Ai bảo ta kêu ngươi dừng mà ngươi không dừng!”
Mạc Nhất chửi thầm trong miệng: “Mẹ kiếp! Thiểu năng trí tuệ từ đâu chạy ra! Tránh đường!”
Nguyệt Vũ Đình không ngờ lại nghe được, không thể tin trừng mắt:
“Ngươi dám mắng ta? Ngươi có biết ta là ai không?”
Mạc Nhất banh một khuôn mặt, trong mắt dâng lên sát khí, nói:
“Ngươi có là cửu thiên huyền nữ thì lão tử cũng mắng như thường. Cút!”
Nguyệt Vũ Đình ngang bướng, căng một khuôn mặt:
“Ta không tránh! Ngươi muốn đi thì phải mang ta đi cùng!”
Mạc Nhất trực tiếp bạo thô chửi thề: “Mẹ nó! Ngươi ai a? Dám ra lệnh cho lão tử.”
Cầm đầu đại hán cũng không nghĩ sẽ ra chuyện như vậy, một đôi hung ác ánh mắt nhìn chằm chằm xe ngựa:
“Nơi nào ra tới xe ngựa, muốn lo chuyện bao đồng à! Xuống xe cho lão tử!”
Mạc Nhất nhìn hắn giống như nhìn một người chết.
“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ cứu ta!”
Nguyệt Vô Hoan bên kia không may mắn như vậy, bị vài tên tráng hán chế trụ, nàng nước mắt như mưa khẩn cầu Nguyệt Vũ Đình.
Nguyệt Vũ Đình hiện lên chán ghét, thấp chú một tiếng:
“Phế vật!”
Sau đó khuôn mặt kiêu căng ngạo mạn đối với mấy tên đại hán nói:
“Các ngươi còn không mau thả bọn hắn ra!”
Gì?
Cầm đầu đại hán vẻ mặt mộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-mau-than-long-phuong-nhi-nu/474516/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.