Chương trước
Chương sau
Vì thế, trước ánh nhìn kinh ngạc ngỡ ngàng của mấy đứa nhỏ và tân thành viên Tiểu Ô - Tiểu Bạch, mèo đen tiểu Hắc bay ra giữa không trung và xõa tung bộ lông đen huyền bí của mình, trông hệt một con công đực đang xòe đuôi để tán tỉnh giống cái. Đồng thời, đôi mắt của tiểu Hắc càng mở to hơn, trong đáy mắt có một vòng lốc xoáy đang hình thành, nó sâu thẳm, đồ sộ và hung hiểm vô cùng.

Bất chợt, tiểu Hắc há miệng và thét ra những tiếng rít gào…

Ánh mắt tiểu Hắc đảo qua tới đâu, thì một luồng ánh sáng xanh biếc từ lốc xoáy nơi đáy mắt sẽ phóng ra và bắn thẳng đến nơi đối diện với nó.

Như thế, các hung thú bị xiềng xích ở chung quanh đều gặp phải tai ương. Bởi vậy, cảnh tượng hiển hiện ra trước mặt mấy đứa nhỏ đều rất kỳ diệu.

Các hung thú vốn có cặp mắt tham lam hung ác bỗng trở nên dịu ngoan một cách lạ thường. Chúng dường như không biết bên ngoài có kẻ xa lạ đột nhập, mà tựa hồ đang đắm chìm trong thế giới của chính mình.

Những đôi mắt trở nên ngờ nghệch đáng yêu, tư thế chuẩn bị vồ mồi cũng chuyển biến thành dáng vẻ lười nhác như sắp ngủ, ngay cả hơi thở đều tỏ ra thích ý, dường như nơi chúng nó ở là một thiên đường.

"Chúng nó…" Chu Lệ Na che miệng vì kinh ngạc, bật thốt lên tiếng.

Nhưng ngay tức khắc, Mạc Vân Long đã đưa ngón trỏ lên miệng, và nói khẽ:

"Suỵt! Đừng nói chuyện, kẻo đánh thức chúng nó từ trong mộng cảnh!"

Nghe đến đó, Chu Lệ Na tức thì che miệng lại, sau đó làm động tác khóa kéo.

Thạch Miểu thấy vậy, cũng luống cuống mà cõng Âu Dương Nhược Lan lên trên cao, để tránh tạo ra tiếng động phết đất.

Mạc Du Hồng thấy đồng bọn sợ thành như vậy thì che miệng cười khúc khích, liếc xéo ca ca nhà mình một cái, rồi mới nói:

"Kỳ thật, hai người không cần phải khẩn trương như vậy! Ca ca ta chỉ giỏi hù dọa người khác thôi! Tiểu Hắc rất lợi hại, nó tạo ra mộng cảnh chỉ như một bữa ăn sáng mà thôi. Hơn nữa từ trước đến nay, chưa có đối thủ nào thoát được mộng cảnh của nó!"

Trong khi Chu Lệ Na và Thạch Miểu định thở phào nhẹ nhõm một hơi, thì Mạc Vân Long đã vội ngắt lời:

"Tiểu Hồng, muội đừng khinh địch! Tiểu Hắc lợi hại là một chuyện, nhưng chúng ta đang ở địa bàn của người khác, cẩn thận một chút vẫn hơn!"

Lúc tiểu Hắc tìm đến Viêm Tinh Thành nhà bọn họ, cũng dùng đến mộng cảnh để tránh né tai mắt từ các thúc thúc. Nhưng không may cho nó, các thúc thúc đều tu luyện tinh thần lực, tâm trí bền bỉ không dễ dao động. Cho nên nó vừa tiến vào cửa thành thì đã bị phát hiện.

Hắn còn nhớ, mẫu thân từng nói Cửu Mệnh Li Miêu rất lợi hại, từ thơ ấu đã có thiên phú lợi dụng vẻ bề ngoài nhu nhược để mê hoặc người khác, đặc biệt nó có một đôi mắt có thể thôi miên, đưa người nhìn vào trong mộng cảnh mà nó tạo ra. Khi năng lực trưởng thành, nó còn có thể thông linh, đôi mắt liên thông địa phủ, thậm chí là câu hồn người sống.

Nhưng cho dù nó có chín cái mạng, năng lực nghịch thiên đến đâu thì cũng có giới hạn nhất định. Đối với người có tâm chí kiên định, thì tỉ lệ mà nó mê hoặc được hay thời gian duy trì đều sẽ bị rút ngắn lại.

Hắn không biết sức chịu đựng của những con hung thú này cao đến đâu, khi nào thì bất ngờ tỉnh lại? Cho nên, bọn họ phải đánh nhanh rút gọn.

Mạc Du Hồng nghe theo lời khuyên, gật gù đáp lại:

"Ca ca nói cũng đúng! Nhân lúc tiểu Hắc đang duy trì mộng cảnh, chúng ta lẻn vào trong kia thử xem?"

Chu Lệ Na nghe vậy thì nhìn thoáng qua tiểu Hắc, hơi lo lắng hỏi:

"Chúng ta đi rồi, lỡ các hung thú đều tỉnh lại thì tiểu Hắc phải làm sao bây giờ?"

Mạc Du Hồng vội khoác tay Chu Lệ Na, kéo đồng bọn đi về phía trước, thì thầm nói nhỏ:

"Yên tâm đi! Tiểu Hắc rất thông minh, hơn nữa chạy trốn cực kỳ nhanh. Nếu nó thấy tình hình bất lợi, nhất định sẽ tìm đường tẩu thoát."

Chu Lệ Na nghe đến đó mới chợt yên tâm đi theo Mạc Du Hồng, nhưng mỗi lần đi ngang qua con hung thú nào đó, đứa nhỏ này đều không dám thở mạnh, sợ kinh động đến đối phương.

Mà phía sau, Thạch Miểu cõng Âu Dương Nhược Lan, Mạc Vân Long thì một tay ôm thú sủng tiểu Bạch, một tay vớt đoạn dây xích bị rớt dưới đất lên để tránh tạo ra tiếng động.

Mạc Du Hồng và Chu Lệ Na thấy hành động này, mới chợt nhớ tới bọn họ còn gắn với nhau bằng khóa Đồng Tâm, hai người vội kiểm tra lại dây xích trên người mình xem có bị rơi không.

Như vậy, tân thành viên "tiểu Ô" bay lơ lửng ở đằng trước mở đường, còn mấy đứa nhỏ thì đỡ nhau cẩn thận vượt qua các khe hở giữa các loài hung thú.

Đoạn đường không dài, chỉ khoảng chừng mấy chục mét, nhưng đối với mấy đứa nhỏ thì lại dài như cả thế kỷ.

Mười phút sau.

Đối diện với hàng rào sắt và cổng kín tường cao, mấy đứa nhỏ thở phào một hơi, nhìn nhau trong chốc lát, sau đó Mạc Vân Long nhận nhiệm vụ đẩy cửa để bước vào trong.

Có lẽ người tạo ra mật đạo này nghĩ rằng bên ngoài bị lấp kín bởi vô số hung thú nên không ai có thể bước vào bên trong, cho nên cửa ra vào không có bất kì chốt khóa hay chướng ngại vật nào.

Mạc Vân Long vừa dùng lực thì hai cánh cửa đã mở bung ra. Cùng lúc đó, tiếng "cót két" phát ra cực lớn khiến mấy đứa nhỏ hoảng hồn, Mạc Vân Long lách người sang một bên, vội vã nói:

"Tiểu Hồng, Chu Lệ Na, Thạch Miểu, mau tiến vào!"

Sau đó, hắn nhanh tay đóng sầm lại một cánh cửa, ló đầu ra ngoài thét dài một tiếng:

"Tiểu Hắc! Mau chạy vào đây!"

Hú!

Rống!

Gào!

Các hung thú vì tiếng mở cửa mà tỉnh dậy, chợt nhận ra mình bị lừa và các con mồi đã trốn chạy. Chúng trở nên giận dữ và hùng hổ hơn bao giờ hết, những cặp mắt gằn lên tia máu bắt đầu lùng sục đầu sỏ gây tội ở xung quanh.

Nhưng tiểu Hắc đã nhanh hơn chúng một bước, bóng dáng nó thoăn thoắt trong bóng đêm, nhanh như một cơn gió, không mấy chốc đã vượt qua dưới mí mắt của các loài hung thú và chui tọt vào khe cửa.

Đùng!

Tiểu Hắc theo chân an toàn, Mạc Vân Long tức khắc đóng sầm cửa lại mà không do dự một phút một giây nào.

Đến tận đây, mấy đứa nhỏ mới kinh hồn chưa định mà thở dốc mấy hơi liền.

Thở dốc xong, bọn nhỏ mới quan sát khung cảnh đằng sau cánh cửa, mặc kệ tiếng các loài hung thú đang gào thét ở bên ngoài.

Một loạt nhà tù bằng sắt ập vào trước mặt, chính giữa là hành lang dài tối đen vô tận, điểm cuối của hành lang là một khoảng đất trống có hình tròn, diện tích đất trống chứa được gần trăm người. Điều đặc biệt là ở đất trống đó vẽ ký hiệu hình bát quái, xung quanh có những tia sáng nhạt bắn thẳng lên không trung.

Ánh mắt Mạc Du Hồng sáng lên, mừng rỡ nói:

"Đó là truyền tống trận! Chỉ cần tìm được chốt mở là chúng ta có thể rời khỏi nơi quỷ quái này rồi!"

Trong khi đó, Mạc Vân Long lại nhìn các nhà tù xung quanh, rồi cau mày nói:

"Không khả quan lắm đâu tiểu muội! Nhà tù này dùng để giam người, e là chốt mở không nằm ở bên trong, mà là ở bên ngoài. Sợ là chỉ có chủ nhân tạo ra nơi này mới biết cách sử dụng truyền tống trận."

Chu Lệ Na nghe vậy, hỏi với chất giọng lo lắng:

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ!?"

Thạch Miểu suy tư một hồi, bỗng nhiên ra tiếng:

"Nếu không, chúng ta hỏi thử phạm nhân ở nơi này xem. Có lẽ họ biết chút gì đó!"

Mạc Vân Long nghe vậy, cũng gật gù đồng ý:

"Đúng vậy! Không chừng chúng ta có thể hợp tác với bọn họ để thoát ra chỗ này."

Thống nhất ý kiến xong, mấy đứa nhỏ mới dè dặt tiến lên nhà tù thứ nhất, nhưng đợi cả hai bên đều nhìn thấy mặt nhau thì đều đồng loạt sửng sốt ra tiếng:

"Sao lại là các ngươi!?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.