Chương trước
Chương sau
Nghe thấy ngữ điệu mang theo tức giận và khinh thường của Mạc Túc, Ô Nhật Tri Vi vội vã giải thích:

"Ngươi hiểu lầm rồi! Hắn vốn không phải ác long gì cả, hắn tên Long Chiến Kỳ - là thái tử chân chính của Đông hải Long Uyên, ngoài ra, hắn còn là biểu ca của ta.

Thật nhiều năm về trước, mẫu thân ta gả cho tộc trưởng của tộc Ô Nhật, sinh hoạt ở đảo Phù Tang rồi sinh ra ta. Mà dì cả của ta lại xa gả đi Đông hải, chỉ có một nhi tử duy nhất là biểu ca Long Chiến Kỳ.

Bởi vì địa vực xa xôi, dì cả và mẫu thân rất ít có cơ hội gặp nhau, nhưng biểu ca tính tình hoạt bát, thường xuyên rời nhà trốn đi. Mỗi lần như vậy, hắn đều sẽ bơi qua nửa mảnh hải dương để đến đảo Phù Tang tìm ta chơi đùa.

Dần dần, hai chúng ta trở thành thanh mai trúc mã, ý hợp tâm đầu. Dì cả và mẫu thân đều đã thương lượng tốt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta sẽ gả cho biểu ca, trở thành thái tử phi của Đông hải.

Nhưng biến cố xảy đến quá nhanh, ngay tại lúc biểu ca định về Đông hải chuẩn bị sính lễ thì hay tin đảo Phù Tang đã xảy ra chuyện.

Khắp cả Tây hải và đảo Phù Tang đều bị trận pháp mà tộc Ô Nhật hi sinh thân mình vẽ xuống bảo hộ, hắn vào không được. Nhưng bằng vào tín vật định tình mà hắn biết ta còn sống.

Hắn điên cuồng tu luyện, nỗ lực hóa hình để đến đất liền tìm ta. Nhưng thời gian hai mươi năm trôi qua, biển rộng hóa nương dâu, cảnh còn người mất. Ta chỉ còn lại một mạt tàn hồn trú trong Hắc Linh Châu, bị Bắc Minh gia chặt chẽ bảo hộ trong cấm địa.

Long Chiến Kỳ lần theo sở hữu manh mối rốt cuộc tìm được tung tích của Hắc Linh Châu. Điều khiến hắn tức giận đến mất đi lý trí là hắn phát hiện Bắc Minh gia đang săn bắt vô số hải tộc một cách trái phép, hơn nữa thực thi cấm thuật lên người bọn họ, với mong muốn chiếm đoạt năng lực siêu nhiên.

Dưới sự giận dữ, hắn tàn sát vô số người của Bắc Minh gia, cứu những hải tộc đang bị tù binh ra ngoài. Cũng là lúc ấy, chúng ta gặp lại nhau trong tình cảnh âm dương cách biệt. Khi đó, ta đã lợi dụng Bắc Minh Diễm hạ xuống nguyền rủa cho cả Bắc Minh gia, chỉ chờ thời cơ là có thể hoàn toàn công thành lui thân, trở về đảo Phù Tang.



Nhưng không ngờ, Bắc Minh gia tộc lại đảo ngược phải trái, vu oan cho biểu ca, nói hắn tu luyện tẩu hỏa nhập ma, đồ sát sinh mệnh của vô số người. Bọn họ vu oan cho ta là ma nữ, là căn nguyên của tội ác, nói ta hợp lực với biểu ca muốn đảo lộn trật tự của cả Huyền Nguyệt đại lục.

Lời này, quả thật đụng tới ong vò vẽ! Vô số thế lực đứng ra duy trì, vô số kẻ tiểu nhân bỏ đá xuống giếng. Cuối cùng thỉnh động viện trưởng thuở ban đầu của Tinh Huyền học viện - Xư Lý Hòa Quang ra tay trấn áp.

Cho nên mới có việc, biểu ca và ta bị giam giữ ở Hàm Vân Sơn hơn một ngàn năm!"

Mạc Túc nghe xong thì như suy tư gì, lát sau mới nhíu mày hỏi:

"Long Chiến Kỳ không phải thái tử của Đông hải sao? Hắn gặp nạn ở đất liền, Đông hải lấy mắt ngó hay sao?"

Ô Nhật Tri Vi nở một nụ cười khổ, giọng điệu đầy chua chát nói:

"Dượng cả và dì cả chỉ có một mình biểu ca, hai người coi hắn như trân bảo, sao có thể trơ mắt nhìn hắn bị ức hiếp. Nhưng không biết là sự trùng hợp hay vận mệnh của chúng ta vốn dĩ đã được an bài như thế. Lúc chúng ta gặp chuyện, Đông hải cũng không yên ổn… long châu bị mất trộm, các tộc phụ thuộc đồng thời phản loạn muốn đoạt quyền.

Dượng cả và dì cả bị trọng thương, đến nay không rõ tung tích. Cho nên không ai có thể thay chúng ta làm chủ!"

Mạc Túc khẽ thở dài một hơi, nhưng sau đó nàng lại híp mắt nhìn thẳng Ô Nhật Tri Vi, ngữ điệu khẳng định nói:

"Ngươi nói nhiều như vậy, không chỉ là vì muốn kể hết nỗi lòng mà thôi đi?"

Ô Nhật Tri Vi rũ mắt, cười quỷ dị mà ngợi khen:

"Không hổ là người có thể dễ dàng mạt sát kẻ thủ hộ, khiến Hắc Linh Châu phải thần phục. Nếu ngươi đã đoán được, vậy ta cũng không quanh co lòng vòng nữa. Ta muốn ngươi giúp ta làm một chuyện, mang theo Hắc Linh Châu trở về đảo Phù Tang, để ta có cơ hội tế bái sở hữu tộc nhân!"

Thấy Mạc Túc muốn nói gì đó, Ô Nhật Tri Vi vội ngắt lời:

"Ngươi đừng vội từ chối, ta biết ngươi có không gian thuật, đột phá trận pháp phòng hộ đối với ngươi mà nói dễ như trở bàn tay thôi!"



Mạc Túc đột nhiên vỗ tay mấy cái, cười nhạo ra tiếng:

"Ô Nhật Tri Vi, ngươi thật biết tính kế! Ta có dị năng không gian là chuyện của ta, nhưng ta vì sao phải giúp ngươi?"

Ô Nhật Tri Vi cười khằng khặc, ngữ điệu đầy tự tin nói:

"Bởi vì Hắc Linh Châu đã thần phục với ngươi một nửa. Ngươi chỉ cần mang nó trở lại đảo Phù Tang, khiến sở hữu linh hồn chết oan của tộc Ô Nhật được hồn về cố thổ, an giấc ngàn thu. Thì ngươi mới có thể đạt được toàn bộ truyền thừa của tộc Ô Nhật được phong ấn trong Hắc Linh Châu."

Mạc Túc xòe mười ngón tay đếm đếm, ngữ điệu cực kỳ bình tĩnh hỏi:

"Truyền thừa của tộc Ô Nhật, là những thứ mà ngươi nói như: huyết tế trận, cấm thuật nghịch thiên, năng lực thao túng nhân tâm, phá chướng phá huyễn, dị năng giải trăm độc, phương pháp đề cao tu vi và tuổi thọ. Thậm chí còn nhiều thứ mê người hơn thế nữa?"

Ánh mắt Ô Nhật Tri Vi hơi lập lòe, sau đó nở rộ một nụ cười đầy mị hoặc xen lẫn tự tin, nói:

"Đúng vậy! Chỉ cần ngươi mang Hắc Linh Châu về đảo Phù Tang, thì tất cả mọi thứ đều sẽ là của ngươi!"

Mạc Túc dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Ô Nhật Tri Vi một hồi lâu, sau đó rũ mắt cười nhẹ:

"Thật đáng tiếc, ta đối với truyền thừa của tộc Ô Nhật các ngươi không có một chút hứng thú nào cả. Ta nhiều việc lắm, không rảnh đi đảo Phù Tang thăm viếng, an bài cho linh hồn của những người xa lạ. Ô Nhật Tri Vi, ngươi không cần phải thử điểm mấu chốt của ta!"

Ô Nhật Tri Vi tự cho là mình thông minh, dùng khổ nhục kế hòng lấy được sự đồng tình của nàng. Có điều, nàng khi nào thì có nhiều đồng tình tâm như vậy?

Lại còn dùng Hắc Linh Châu dụ hoặc nàng. Nàng khi nào thì thiếu truyền thừa? Mạc gia ở tinh tế là gia tộc nửa lánh đời, truyền thừa không dưới mấy vạn năm, còn thua tộc Ô Nhật hay sao?

Càng chưa nói đến, nàng còn có Diễm Châu đâu. Chỉ cần thực lực của nàng tăng lên, bảo vật tích tụ đủ rồi, thì có thứ gì mà nàng không đổi được? Xuy!

"Ngươi… " Ô Nhật Tri Vi trợn trừng mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng được.



Trước lực hấp dẫn lớn lao như thế, trên đời này sẽ có người giữ được bình tĩnh hay sao?

Mạc Túc đưa tay phất phất nếp nhăn trên viền áo, nhẹ nhàng bâng quơ nói:

"Không phải ai cũng tham lam giống như Bắc Minh Dục và Bắc Minh gia tộc. Thứ mà ta muốn ta sẽ tự mình làm ra, nhìn chúng nó từ không thành có, ta mới có cảm giác vui vẻ và thành tựu!"

Bắc Minh Diễm ngồi ở một bên cũng khẽ cắn môi, ngơ ngẩn nhìn Mạc Túc.

Đối lập với cái nhìn cao xa, trí tuệ thông thấu của Mạc Túc. Bắc Minh gia tộc dường như là con ếch lười biếng ngồi sâu nơi đáy giếng, nhìn bầu trời chỉ bằng cái vung. Bọn họ tham lam cái trước mắt, không chịu động não sáng tạo, chỉ muốn nhặt quả ngọt có sẵn của tiền nhân!

Trong người tồn tại dòng máu xấu xa dơ bẩn, Bắc Minh Diễm cảm thấy hổ thẹn nan kham đến cùng cực, nàng chỉ muốn biến mất ở trên đời này ngay lập tức.

Ngay cả Ô Nhật Tri Vi cũng đờ người ra, ánh mắt nhìn Mạc Túc như là nhìn kẻ ngu si, ngốc nghếch.

Nhưng Ô Nhật Tri Vi và Bắc Minh Diễm đều không thể biết được, Mạc Túc lúc này đây đang bị chính mình vả mặt.

Bởi vì Diễm Châu đột nhiên mạo phao, âm thanh lạnh băng của nó truyền vào ý thức nàng một câu:

[Ting! Diễm Châu đo lường đến manh mối của sản vật bậc cao xuất hiện. Thỉnh ký chủ mau chóng thu nhận và đổi cho Diễm Châu. Như vậy ký chủ có thể trước tiên giải khóa kỹ năng《Không Gian Hình Chiếu》mà không cần chờ đợi tu vi đạt đến Hoàng Tôn cảnh, không cần tích tục bảo vật nào khác nữa.]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.