Chương trước
Chương sau


Mạc Túc chống người ngồi dậy, chỉnh lại đầu tóc hỗn độn và y phục bởi vì kéo đẩy mà trở nên nhăn nhúm bất kham. Nàng ho khan vài tiếng, đưa tay xoa đầu hai đứa nhỏ, vẻ mặt đứng đắn mà nói:

"Mẫu thân và phụ thân các con không phải đang chơi trò chơi mà đang bàn bạc chuyện đại sự. Hai đứa không được học theo, có biết hay không?"

Hai đứa nhỏ trưng ra vẻ mặt vô tội, trong khi Mạc Vân Long bừng tỉnh đại ngộ, ngây thơ hỏi:

"Vậy là phụ thân và mẫu thân đã hòa hợp lại rồi?"

Thì Mạc Du Hồng lại lắc lắc hai bím tóc sau lưng, ra vẻ đại nhân mà nói:

"Tiểu Hồng đã biết, phụ thân mẫu thân hòa hợp lại, lúc này khẳng định đang bàn chuyện đại sự tạo đệ đệ hoặc muội muội. Hai người yên tâm đi, con sẽ không học theo, và cũng sẽ không nói cho người khác biết!"

Mạc Túc: "..."

Nữ nhi, ngươi nói như vậy, chẳng phải là khẳng định mẫu thân ta đang lạy ông tôi ở bụi này hay sao?

Xem đến vẻ mặt quẫn bách của Mạc Túc, Đế Mặc Thần chống đầu cười một cách nhộn nhạo, đổ dầu vào lửa mà thêm một câu:

"A Túc, nữ nhi đã nói như vậy, vấn đề này chúng ta thật sự có thể suy xét đến tính khả thi của nó!"

Mạc Túc đưa tay véo vào bắp đùi của người nam nhân nào đó một cái, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Ngươi câm miệng đi ngươi!"

"Ha ha ha!" Đế Mặc Thần không cảm thấy đau, lồng ngực hắn phập phồng không ngừng, cười vui vẻ đến không kiềm chế được.

Mạc Túc cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ cần đưa cho một cây côn thì thằng nhãi này quả nhiên thuận thế mà bò đi lên. Rõ ràng từ trong miệng của Đế Cửu Diên và Đế Thanh Hàn, người này là thanh niên nghiêm túc, lạnh lùng đến đáng sợ.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Đế Mặc Thần, nhân thiết của ngươi đã băng rồi, ngươi còn không biết à?

Đế Mặc Thần cười đủ rồi, lúc này mới chống người ngồi dậy, động tác tự nhiên ôm lấy bả vai của nữ nhân bên cạnh, nói:

"Không đùa nữa, hài tử còn đang chờ ngươi đáp lời kia kìa!"

Mạc Túc biết lời này của hắn có ý tứ gì, mà nàng vừa rồi đã trực diện với tình cảm của chính mình, cho nên nàng không né tránh, đưa tay xoa đầu hai đứa nhỏ, nói:

"Tiểu Long, tiểu Hồng! Từ đây trở về sau, các con đã có thể quang minh chính đại kêu hắn bằng 'phụ thân'. Không ai có thể khinh khi các con là đứa trẻ không cha nữa."

Mạc Du Hồng thể hiện rõ sự vui mừng ngay trên gương mặt, nữ hài dùng cặp mắt sáng quắc nhìn cha mẹ mình, giọng điệu vẫn còn bỡ ngỡ như thể chưa tin tưởng được những gì đang xảy ra trước mắt:

"Oa! Phụ thân, mẫu thân! Đây là sự thật sao? Một nhà bốn người chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, không hề chia lìa nữa có đúng không?"

Đế Mặc Thần đưa tay còn lại bế lên nữ hài, đặt nàng ngồi ở chính giữa hai người bọn họ, ánh mắt của hắn ôn nhu mà trịnh trọng nói:

"Tiểu Hồng, phụ thân hứa với con, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì bốn người chúng ta cũng ở bên nhau, mãi mãi không chia lìa!"

Nữ hài nghe vậy, cười đến mí mắt cong cong, hôn một cái 'chụt' lên má Mạc Túc, rồi lại hôn một cái như thế nữa lên má Đế Mặc Thần, lời lẽ ngây thơ mà nói:

"Phụ thân, mẫu thân! Tiểu Hồng đã đóng dấu làm chứng xong. Hai người không được lật lọng đâu đó."

Đế Mặc Thần và Mạc Túc chợt nhìn nhau cười, sau đó gật đầu phụ họa:

"Có tiểu Hồng làm chứng, ai lật lọng thì người đó là chó con!"

Đúng lúc này, một thanh âm đầy ai oán vang lên:

"Phụ thân, mẫu thân! Tiểu Long quả nhiên là nhặt được. Hừ! Hai người đều quên đi sự tồn tại của con!"

Mạc Túc hơi ngẩn ra, sau đó chợt buồn cười, đưa tay kéo tiểu nam hài ôm vào ngồi cạnh nữ hài, nàng lại dùng tay xoa đầu hắn nói:

"Không lên tiếng có nghĩa là đồng ý rồi! Mẫu thân còn tưởng con sẽ phản đối, không chấp nhận đâu!"

Biểu cảm của Mạc Vân Long hơi phụng phịu, hắn nhìn Đế Mặc Thần một hồi, mới ngượng ngùng xoắn xít hỏi:

"Mẫu thân, con chỉ muốn hỏi người một câu! Người là yêu thích cha, muốn ở bên cạnh hắn cả đời? Hay chỉ vì hai huynh muội bọn con không bị người khác dè bỉu, mà người miễn cưỡng tạo dựng nên một gia đình giả dối?"

Mạc Túc vì những lời này mà bỗng chốc sững sờ. Đứa nhỏ này chỉ mới sáu tuổi, ngày thường vẫn luôn trách móc nàng thiên vị muội muội, vẫn luôn oán giận nàng cho hắn thu xếp nhiều công khóa, không còn thời gian chơi đùa.

Nhưng nàng không ngờ tới, đứa nhỏ này lại có suy nghĩ chín chắn như vậy. Thật sự không uổng công nàng nuôi dưỡng và dạy dỗ hắn nhiều năm như vậy.

Đế Mặc Thần cũng ngạc nhiên vì biểu hiện của Mạc Vân Long. Tính cách của đứa nhỏ này thật sự thừa hưởng từ Mạc Túc, giống đến tám phần. Hắn thông minh, cố chấp, lý trí, tự tin, hơn nữa còn hiếu thuận.

Mạc Vân Long sẽ không vì chút lời ngon tiếng ngọt, của cải tiền tài mà phản bội người cực khổ nuôi nấng chính mình, cho dù là người có huyết thống trực diện - "phụ thân" như hắn cũng không được.

Không phải nói Mạc Du Hồng không tốt, nàng cũng không phản bội mẫu thân mình, nhưng nàng là nữ hài, thiên tính tự nhiên cũng mềm mại hơn so với nam nhi.

Đương nhiên, đối tượng ở đây là Đế Mặc Thần, nếu đổi thành người khác, nữ hài chắc chắn cũng sẽ phân định rạch ròi mà không có chút đường sống để thương lượng.

Đế Mặc Thần đột nhiên cảm thấy cực kỳ hổ thẹn, bởi vì hai đứa nhỏ quá ưu tú, ưu tú đến mức khiến hắn luống cuống tay chân, chùn eo bó gối.

Cũng đến lúc này, hắn mới phát hiện mấy năm qua không có hắn, ba mẹ con họ vẫn sống được tiêu sái tự tại, hạnh phúc vui vẻ.

Hắn đột nhiên cảm thấy chính mình không xứng với nàng.

Giữa lúc Đế Mặc Thần miên man suy nghĩ, tự phủ định chính mình, thì Mạc Túc đã vỗ đầu Mạc Vân Long và nói với giọng điệu ôn hòa:

"Cảm ơn tiểu Long thay mẫu thân lo lắng! Nhưng con yên tâm đi, ta không phải người chấp nhận chịu thiệt. Tiểu Long sống với mẫu thân nhiều năm như vậy rồi, khi nào con thấy có người khác đến gần được ta đâu, trừ phi là ta cam tâm tình nguyện như thế!"

Thấy biểu tình biến ảo bất thường của Đế Mặc Thần, Mạc Túc đột nhiên nhớ ra mấy lời trong một nhạc khúc nổi tiếng ở tinh tế.

Tình yêu khiến kẻ nhát gan trở nên dũng cảm, khiến kẻ kiêu ngạo cũng phải cúi đầu.

Tình yêu khiến người ta dũng cảm đương đầu, như con thiêu thân không màng sống chết lao vào biển lửa.

Cũng là tình yêu, khiến người vốn tự tin cường đại cũng phải nghi ngờ vào bản thân, trở nên tự ti rụt rè, không dám tiến thêm một bước…

Trạng thái như bây giờ của Đế Mặc Thần, chẳng phải y chang như lời bài hát kia hay sao?

Nàng đáp lời nhi tử, âu cũng là âm thầm nhắc nhở hắn.

Kỳ thực hắn cũng rất ưu tú, rất cường đại! Sự cường đại xen lẫn ôn nhu, sự bá đạo xen lẫn cưng chiều, sự ngả ngớn xen lẫn chân tình của hắn, trong bất tri bất giác đã khiến người lãnh tâm lãnh tình như nàng phải trầm luân.

Cho nên Đế Mặc Thần, ngươi không cần phải tự ti! Tấm chân tình của ngươi, ta đã nhận ra, cũng sẵn sàng đáp lại.

Chúng ta không có ai sinh ra thì đã dành sẵn cho đối phương, chúng ta vì yêu cho nên mới nỗ lực hòa hợp, thay đổi để trở thành phiên bản tốt nhất trong mắt của người đối diện.

Mạc Vân Long nghe vậy, cũng ngửa đầu lên nhìn Đế Mặc Thần, trịnh trọng nói:

"Phụ thân! Nếu mẫu thân đã tin tưởng người như vậy, thì con sẽ giao mẫu thân cho người. Người nhất định phải đối xử tốt với mẫu thân, không được phụ bạc nàng. Nếu không, con sẽ tìm người tính sổ!"

Hốc mắt Đế Mặc Thần phút chốc đỏ lên, hắn giang hai tay, run rẩy đem ba mẹ con ôm vào trong lòng ngực, thấp giọng nỉ non:

"Cảm ơn A Túc, cảm ơn tiểu Long, cảm ơn tiểu Hồng đã cho ta cơ hội! Ta nhất định sẽ không phụ lòng của các ngươi!"

Khoảnh khắc này thật sự ấm áp, nhưng nó lại không duy trì lâu lắm, bởi vì Mạc Nhất đã gõ cửa, âm thanh lạnh lẽo phiêu tiến vào:

"Chủ tử! Ngài tỉnh rồi sao? Thuộc hạ nghe rõ tiếng của ngài vang lên!"

Sắc mặt của Đế Mặc Thần bỗng chốc đen sì như đít nồi.

Một nhà bốn người bọn họ khó khăn lắm mới được đoàn tụ, vậy mà thằng nhãi Mạc Nhất này lại chẳng biết điều gì cả.

Sớm muộn gì hắn cũng sẽ lấy bao tải âm thầm tấu tên kia một đốn mới được.

Đế Mặc Thần âm trắc trắc mà nghĩ.

Mạc Túc hơi buồn cười, vùng ra khỏi ôm ấp của người nào đó, liếc xéo hắn một cái rồi nói:

"Mạc Nhất là can tướng đắc lực của ta, hắn tiến đến khẳng định có việc quan trọng hội báo. Ngươi đừng nghĩ gây khó dễ cho hắn!"

Hai đứa nhỏ cũng nhìn Đế Mặc Thần, híp mắt nghiêm túc nói:

"A Nhất thúc thúc rất tốt với chúng con! Phụ thân không được ăn hiếp thúc ấy!"

Đế Mặc Thần dở khóc dở cười nhìn ba mẹ con phòng bị nhìn hắn, phảng phất hắn là kẻ tội ác tày trời nào đó.

Cặp mắt hồ ly hơi nheo lại, Đế Mặc Thần ủy khuất nói:

"Từ nãy đến giờ, ta vẫn chưa nói cái gì đi?"

Mạc Túc cười như không cười mà nhìn hắn, đuôi mắt hơi giơ lên, giọng điệu trầm thấp hỏi:

"Ngươi chưa nói, nhưng biểu cảm đầy sát khí của ngươi đã hiển lộ ra hết thảy."

Đế Mặc Thần nhanh chóng kéo lấy tay áo của Mạc Túc, sát khí gì đó đều vứt đến chín tầng mây đi, hắn cười hề hề nói:

"Phu nhân, ta sai rồi! Ngươi đừng giận ta nha… nha… nha!"

Mạc Túc khó được trợn trắng mắt, nàng không rút tay áo về, cũng không để ý đến nam nhân nào đó, mà dõi mắt ra phía cửa, nói:

"A Nhất, ngươi đẩy cửa vào đi!"

Hai đứa nhỏ Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng trộm ngắm phụ thân không có tiết tháo của mình, đồng loạt che miệng cười khúc khích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.