Phượng Thiên Vũ nhìn mấy người trước mắt, sát ý lóe lên trong mắt, khóe môi khẽ nhếch: "Động vào người của ta, ngươi muốn chết!"
Dưới lớp mặt nạ là khuôn mặt lạnh như băng, một đôi mắt đen sâu như mực phát sáng dịu kì, nếu như hôm nay hai người kia không trông thấy, nàng thật không dám nghĩ tới Thanh Ngư sẽ gặp phải chuyện gì, dù cho có giết hết bọn chúng, Thanh Ngư cũng không về được, thật may, Thanh Ngư không có việc gì, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ bỏ qua cho bọn chúng. . . !
"Ngươi là ai? Lại dám đắc tội với Nhị thiếu gia Vân gia?"
Trong đám người vây lại, có người thấy Phượng Thiên Vũ lại dám đắc tội với thiếu gia Vân gia của Đế Đô, không khỏi có chút tò mò!
"Không biết, hẳn là tân sinh đan viện đi, không biết trời cao đất rộng, nhưng ta nghĩ người kia sẽ biết rõ!" Một người khác đám người vây lại giọng kênh kiệu nói, chỉ tay vào Vân Thương: "Hắn chính là Thái Tử của Vân Thương quốc!"
Người Vân gia?
Mắt lạnh của Phượng Thiên Vũ nhíu lại, Vân gia Đế Đô, tại Đế Hoàng Thành cũng còn e ngại Vân gia sao, ngoại trừ gia tộc của mẫu thân nàng thì còn ai vào đây được. . . ?
"Ngươi biết Vân Thanh là ai không?" Phượng Thiên Vũ mím môi, nhìn nam nhân vừa mới nói chuyện kia!
Vân Phách khẽ giật mình, lại nhớ tới phụ thân hắn cũng từng kể về chuyện của nữ nhân kia, là cô cô của hắn, nhưng nữ nhân kia thật quá ngu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-ma-quan-yeu-nhieu-hau/2473822/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.