Dạ Huyễn Ngọc nói xong, ôm lấy nàng, chuẩn bị bước ra khỏi huyết trì!
Mộc Mộc lắc đầu nói: "Ta không thể ra được, huyết trì này do ta mà thành, chỉ chờ cho đến khi ánh trăng hạ xuống huyết trì mới biến mất!"
"Được rồi, vậy ta cùng ngươi!"
Dạ Huyễn Ngọc không nói hai lời, bá đạo đem nàng ôm vào trong ngực, mắt xanh nhìn thoáng qua những vật kia, trầm mặc không nói!
Mộc Mộc khẽ giật mình, nhưng vẫn dựa đầu vào ngực hắn, nhẹ nhàng nói: "Dạ Huyễn Ngọc, cám ơn ngươi!"
Trong ao máu một mảnh huyết hồng, hai người ôm nhau thật hài hòa ấm áp. ... ...
Học viện Đế Hoàng
Trong phòng, Phượng Thiên Vũ đưa tay chống lên bàn, xuyên qua cửa sổ nhìn ánh trăng đầy quỷ dị kia, mắt đẹp khẽ nhăn lại, nàng có một cảm giác rất kì lạ...!
"Nha đầu, làm sao vậy?"
Đế Dạ Hiên thấy nàng đang thất thần, đi tới, ngước mắt nhìn thoáng qua ánh trăng, rồi giải thích: "Đây là tháng âm một năm chỉ có một lần, chính là thời điểm của cực âm mạnh nhất trong năm!"
Phượng Thiên Vũ quay đầu lại: "Dạ Hiên, bây giờ chàng có thể giải thích cho ta những sự tình kia được chưa?"
Đế Dạ Hiên nghe vậy, khẽ thở dài một cái, ngồi đối diện với nàng, bàn tay hơi dùng sức đã thấy nàng ngồi trên đùi hắn!
Hai tay vòng lấy eo nàng, vuốt vuốt ngón tay của nàng, nhàn nhạt bắt đầu lên tiếng... !
"Nha đầu, ta là người của Ma tộc, cũng là Ma Đế Ma tộc, sở dĩ ta ở Đông Dạ quốc là vì Hoàng Đế mời ta ở lại, cũng đúng lúc ta đang đi tìm Thần Ma lệnh nên mới đáp ứng hắn, nhưng lại không nghĩ tới nhiều năm như vậy vẫn không tìm ra được chút manh mối nào, nếu không nhờ nha đầu, nói không chừng ta vẫn chưa tìm được nó đâu!"
Phượng Thiên Vũ xoay người đối diện với hắn, hai tay vòng lên cổ hắn: "Hoàng Đế Đông Dạ quốc mời chàng, Dạ Hiên, chàng bao nhiêu tuổi rồi?"
Hoàng Đế Đông Dạ quốc mời hắn, nàng cũng không ngu đến mức cho rằng dượng nàng mời người nam nhân này, rốt cuộc Dạ Hiên đã bao nhiêu tuổi rồi!
Đế Dạ Hiên khẽ giật mình, khuôn mặt tuyệt mĩ hiện lên một nụ cười: "Nha đầu, ta cho nàng biết, nàng nghe xong không được bỏ ta.”
Phượng Thiên Vũ hôn lên má của hắn, lúc này trông hắn thật đáng yêu như tiểu hài tử, môi khẽ nhếch: "Chàng nói đi, ta không chê đâu!"
"Chỉ cần không phải là một lão yêu quái là được rồi a!”
Đương nhiên câu này nàng chỉ nói trong lòng mà thôi.
Đế Dạ Hiên nghe vậy, vuốt vuốt ngón tay của Phượng Thiên Vũ, đầu tựa vào bờ vai nàng, âm thanh tà mị phát ra: "Một nghìn tuổi!"
"A, một nghìn... Cái gì, một nghìn tuổi?"
Phượng Thiên Vũ nhìn nam nhân đang ôm nàng: "Dạ Hiên, chàng chính là một lão yêu quái a!”
Một nghìn tuổi, nàng mới 16 tuổi, trời ơi sao lại chênh lệch kinh khủng như thế a.
Đế Dạ Hiên nhìn nàng, ủy khất: "Xem đi, ta biết ngay mà, nha đầu nghe xong liền muốn bỏ ta.”
Mắt đen cũng đang lên án Phượng Thiên Vũ.
Phượng Thiên Vũ thấy vậy, khóe miệng co lại, nàng cuối cùng đã hiểu được lúc nàng biết được tuổi của Mộc Thương hắn lại có biểu tình như vậy, thì ra hắn cũng là một lão yêu quái ngụy trang a.
"Chỗ đó, Dạ Hiên, ta không phải có ý như vậy!" Khóe miệng Phượng Thiên Vũ tiếp tục co rút!
"Thật sự?"
Đế Dạ Hiên nắm chặt tay nàng, thấp giọng cười!
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, gật đầu lia lịa: "Thật sự, thật sự”
"Nhưng mà, Dạ Hiên, dung mạo của chàng... ?"
Phượng Thiên Vũ nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, da mặt thật tốt, ngay cả lỗ chân lông cũng không thấy, nghìn năm rồi mà da mặt vẫn đẹp như vậy sao?
"Nha đầu, mọi người ở Ma giới đều có tướng mạo tuấn mỹ, không dễ bị già đi, mà khi đạt tới cấp bậc Linh Vương dung mạo có thể hồi phục lại như xưa!"
Phượng Thiên Vũ lẳng lặng nghe, khó trách, khó trách mọi người ở Đông Dạ quốc nói Quốc sư đại nhân thực lực thâm sâu, bất tử bất lão.
Chỉ cần đạt đến giai đoạn Linh Vương là có thể khôi phục lại dung mạo, chẳng qua là, Linh Vương dễ dàng đạt tới như vậy sao, đã có không ít người dốc toàn bộ sức lực cũng không thể bước chân vào được, cuối cùng không cam lòng chết đi...!
"Nha đầu, nàng đang suy nghĩ gì?"
Đế Dạ Hiên thấy nàng không nói chuyện, nhỏ giọng hỏi, có lẽ tuổi của hắn đã đả kích đến nha đầu, nhưng đến lúc nha đầu biết số tuổi thật sự của Thanh Loan cũng Dạ Huyễn Ngọc thì sẽ như thế nào nữa nhỉ... ?
Phượng Thiên Vũ lấy lại tinh thần, nhìn nam nhân yêu nghiệt trước mặt, sống cả nghìn năm thì sao, vẫn là nam nhân của nàng, không quan tâm hắn trước kia, chỉ cần hắn hiện tại và về sau, Linh Vương, Linh Vương... !
Nha đầu, cô tịch nghìn năm trong Ma giới, mà nàng, nàng chính là ánh sáng duy nhất của cuộc đời ta trong ngàn năm cô tịch... !
... ...
Tia nắng ban mai vướng vấn khắp vườn hoa, trog sân nhỏ mọi người đều có mặt, duy chỉ có thiếu Vân Ế!
Phượng Thiên Vũ mang theo mặt nạ, che lại dung nhan, nội thương của nàng tuy chưa khỏi hắn, nhưng vẫn chưa tìm thấy Mộc Mộc nàng không thể yên lòng... !
"Mộc Thương, ngươi đi với ta tìm Mộc Mộc, các ngươi đi học trước đi!"
Lại nói, bọn hắn chỉ xin phép nghĩ vài ngày mà thôi, cũng may là lão sư không tìm bọn họ gây phiền toái!
"Thiên Vũ, chúng ta cùng đi với ngươi!"
Thanh Loan đứng dậy, nếu một mình Thiên Vũ đi nàng sẽ rất lo lắng!
Kỳ quái, Ma Đế đi đâu rồi... ?
"Thanh Loan, đừng lo lắng, nơi đây thực lực của ngươi cao nhất, để phòng ngừa bọn hắn đến đánh lén vì vậy làm phiền ngươi rồi!"
Phượng Thiên Vũ nhớ tới những lời đêm qua Đế Dạ Hiên nói cho nàng, khóe miệng hơi rút, không nghĩ đến Thanh Loan là công chúa Minh giới, mà Dạ Huyễn Ngọc lại là Thần Tử Thần Điện, đều đã sống nghìn năm rồi!
Nàng đang sống chung với một ổ quái vật mà... !
"Đúng rồi, các ngươi mau đi tìm Vân Ế đi, hai ngày qua ta cảm thấy Vân Ế rất lạ, giống như đang tránh né chúng ta... !"
Phượng Thiên suy nghĩ một chút rồi nói ra.
Vân Thương khẽ giật mình, đột nhiên nghĩ đến ngày hôm qua, sắc mặt của hắn rất kì là, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi... ?
Mộc Thương nghe vậy cũng xoắn xuýt, nên nói hay là không đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]