Phượng Thiên Vũ cảnh giác nhìn xung quanh, đang có người nhìn bọn họ?
"A Vũ, ngươi đang nhìn gì thế?"
Mộc Mộc trông thấy nàng đảo mắt liếc nhìn bốn phía, tò mò hỏi!
Không có gì mà? A Vũ đang nhìn cái gì vậy?
Ngay khi Mộc Mộc định thu hồi lại tầm mắt, bỗng xuất hiện một bóng dáng màu vàng nhạt, khóe môi Mộc Mộc co lại, nam nhân này sao lại tới đây?
Phượng Thiên Vũ đã sớm thu hồi ánh mắt, nàng lại không để ý tới, nàng đang lo lắng về chủ nhân của ánh mắt kia, cảm giác có chút kì lạ!
Dạ Huyễn Ngọc đi lên trước, môi mỏng khẽ nhếch: "Ta ở nơi này!"
Không một lời chào, nói chuyện thật tự nhiên, nhìn thoáng qua Mộc Mộc rồi im lặng!
Mộc Mộc đứng lên, mỉm cười: "Nam nhân, ngươi biết cái gì gọi là lễ phép không?"
Dạ Huyễn Ngọc liếc nhìn nàng một cái, không thèm để ý nàng, nhìn thẳng vào Phượng Thiên Vũ: "Câu trả lời của ngươi!"
Mộc Mộc lệ rơi âm thầm, nàng rõ ràng lại bị nam nhân này coi thường !
Phượng Thiên Vũ cúi đầu, nhìn hoàng liệm trên cổ tay, ánh mắt nhu hòa: "Lý do!"
“Viện chủ!"
Dạ Huyễn Ngọc tích chữ như vàng phun ra đúng hai chữ, hắn tin tưởng nàng hiểu rõ ý tứ của hắn, chứ không phải như cái đầu heo kia đeo trên mình bảo vật nghịch thiên mà cũng không biết, đúng là đầu heo!
Phượng Thiên Vũ cầm lấy ly trà bên cạnh, thả đến bên môi, nhẹ nhàng nhấp một cái: "Tên của ngươi!"
Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-ma-quan-yeu-nhieu-hau/2473778/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.