Chương trước
Chương sau
Hai mắt Minh U nhìn thẳng về phía trước, sau đó xuất ra một viên đan dược ném thẳng vào tay quái vật, lạnh lùng mở miệng: "Đây là Phục Nguyên đan, ăn nó vào ngươi sẽ trở lại thành bộ dáng như ban đầu, nhưng hiệu lực chỉ được một tháng, trong một tháng này, chớ quên nhiệm vụ của ngươi!"

Giờ phút này, quái vật mới nâng khuôn mặt lên, có thể nhìn ra khuôn mặt này vẫn còn chút giống người, quái vật nhìn nhìn người nam nhân lạnh lùng bên cạnh, sau đó lại nhìn nhìn viên thuốc trong tay, thanh âm khàn khàn tràn ra: "Ta. . Ta đã biết!"

Minh U quay đầu, nhìn về phía nàng: "Biết rõ là tốt rồi, hoàn thành nhiệm vụ của ngươi là được, nếu dám tổn thương nàng, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi hồn phi phách tán!"

Quái vật khẽ giật mình, cúi đầu, không dám nói lời nào, nhưng cặp mắt kia chính là không cam lòng!

"Vâng!"

Dù cho không cam lòng, nhưng nàng cũng không dám để lộ ra ngoài cho tên nam nhân này thấy, ngày đó, khi Phượng Thiên Vũ trở về, nàng vốn muốn đi tìm sư phụ trong Quỷ Cốc, ai biết rằng khi gặp gỡ những người này, họ nói có thể cho nàng sức mạnh, nhưng cái giá phải trả là rất đắt, nếu nàng không đồng ý, cũng sẽ bị Phượng Thiên Vũ giết chết, chẳng qua là nàng không nghĩ tới mọi chuyện lại chuyển biến kinh khủng như thế, nàng biến thành bộ dạng không khác gì một con quỷ, còn hại chết cả mẫu thân!

Người nam nhân lãnh băng vô tình trước mắt này, cũng để ý tới Phượng Thiên Vũ, Phượng Thiên Vũ, ngươi đến cùng là có bản lĩnh gì, lại để cho từng nam nhân phải điên cuồng vì ngươi!

"Biết rõ là tốt rồi, tự giải quyết cho tốt!"

Minh U nói xong, đoàn hắc vụ bay quanh người, cả người hắn biến mất trong màn sương, nếu không phải còn lưu lại quái vật đang đứng kia, nhất định sẽ cho rằng nơi đây cho tới giờ chưa từng ai đi qua!

Quái vật đem viên thuốc trong tay bỏ vào miệng, chỉ chốc lát, ngón tay đã trở về hình dáng con người, tiếp đó là chân, cuối cùng toàn bộ cơ thể cũng đã biến đổi, không còn là nửa người nửa quái vật kia nữa!

Phượng Thủy Linh kích động lấy tay sờ sờ lên khuôn mặt mình, thật tốt, rốt cuộc cũng đã trở về, nàng trở về thành con người rồi!

Bình phục lại tâm tình, Phượng Thủy Linh nhìn về phía Phượng Thiên Vũ vừa biến mất, mỉm cười âm hiểm, Phượng Thiên Vũ, ngươi nhất định sẽ không thể nghĩ đến là ta sẽ đi tìm ngươi đúng không, ta muốn lấy mạng của ngươi!

. .

Phượng Thiên Vũ đi một đường thẳng đến vũ viện, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, xoay người, gào thét: "Ngươi muốn theo ta đến bao giờ?"

Thấy nàng phát hiện, Đông Ngự Phong bước nhanh đi ra phía trước, hắng giọng hai tiếng rồi hỏi: "Phượng Thiên Vũ, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Biết rõ Đông Ngự Phong theo nàng là hắn đã phát hiện ra nàng, vì vậy nàng cũng không quanh co lòng vòng: "Tam vương gia, hình như ta có ở đây hay không cũng đâu có liên quan đến ngài”.

Nghe giọng điệu châm chọc, Đông Ngự Phong trầm mặc nhìn nàng!

Phượng Thiên Vũ bĩu môi, không nói chuyện, quay người tiếp tục bước đi, nàng còn có việc, không có thời gian bồi chuyện với vị Vương gia này. . !

Đông Ngự Phong thấy nàng rời đi, vội vàng đi theo: "Ngươi muốn đi đâu?"

Phượng Thiên Vũ cũng không quay đầu lại, vừa đi vừa nói: "Tam vương gia, ngươi không có việc gì làm sao? Muốn xen vào chuyện của người khác sao?"

Nói thực ra, đối với những việc trước kia của Đông Ngự Phong nàng không chút để ý, vì sao à? Đơn giản nàng vốn có ưa hắn đâu!

Cứ tưởng nàng nói như vậy, vị Vương gia kênh kiệu thích áp bức người này sẽ rời đi, ai mà lại nghĩ tới, hắn chẳng những không rời đi mà còn quấn lấy nàng!

Phượng Thiên Vũ lắc đầu, thật sự là ứng với câu: "Đầu năm nay, giá hàng càng ngày càng cao, nam nhân càng ngày càng ti tiện!"

Cứ như vây, hai người cứ một trước một sau bước đi!

Thẳng đến khi trông thấy một cây đại thụ cực lớn, Phượng Thiên Vũ bước tới, quả nhiên, cách cây đại thụ không xa có một đình viện!

Nhìn căn phòng trước mắt, đầu Phượng Thiên Vũ đột nhiên rất đau, hình ảnh lại tiếp tục xuất hiện trong đầu nàng nhưng nàng chưa kịp xem thì nó đã biến mất, suy nghĩ, rồi nàng lại suy nghĩ nhưng vẫn không ra!

"Thiên Vũ, ngươi không sao chứ?"

Đông Ngự Phong thấy nàng lui về phía sau một bước, bước nhanh đi qua, giọng điệu quan tâm hỏi!

Phượng Thiên Vũ lắc đầu, hình ảnh vừa lóe lên, nàng trông thấy một nam nhân mặc một trường bào màu đen, đó là ai?

Đến tận bây giờ, đây là hình ảnh đầu tiên hiện lên hắn!

Phượng Thiên Vũ từng bước một đi về đình viện, cõi lòng, cảm giác thật chua xót!

Ngàn năm trước, vui vẻ đến thế nào, mới để cho ngàn năm sau đau thương như thế này?

Giờ khắc này, không biết Đông Ngự Phong đang suy nghĩ cái gì, đôi mắt dõi theo bóng dáng của nàng!

Trong đình viện, hương hoa phiêu tán khắp nơi, làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái!

Phượng Thiên Vũ cứ như vậy, đi vào đình viện, trong Học Viện ai cũng biết đình viện này chỉ có viện trưởng mới được bước vào.

Đông Ngự Phong đang chuẩn bị đi vào, lại bị cái gì đó ngăn lại, làm thế nào cũng đều không bước vào được!

Đây là có chuyện gì?

Phượng Thiên Vũ không phải vừa mới tiến vào hay sao?

Tại sao hắn lại không vào được?

Trong đình viện, Phượng Thiên Vũ nhìn những đóa hoa màu tím ngát hương kia, nụ cười nở ra trên môi!

Trí nhớ cứ thế lại ùa về... ...

Thiếu nữ nhíu mày nhìn những đóa kim quang màu tím đang lơ lửng: "Hoàng, chàng biết đây là hoa gì không?"

Trong một lần xuống nhân gian, trông thấy nó đẹp mắt nên nàng mang về, nhưng lại không biết đây là hoa gì!

Nam tử cúi đầu, thon dài tay vuốt lên hàng lông mày của nàng, mỉm cười: "Không biết, nàng đặt tên cho nó là được rồi!"

"Biết đặt tên cho nó như thế nào nhỉ?"

Nam tử nhìn đóa hoa một lát, rồi nói: "Nó màu tím, quanh đóa hoa còn lơ lửng những đốm sáng, không bằng chúng ta kêu nó là Tử Phù nhé?"

Tử Phù, Tử Phù!

Nữ tử nhỏ giọng nỉ non, nửa ngày rồi cao hứng nói: "Vậy tên của nó sẽ là Tử Phù, tên rất hay!"

Hình ảnh tan đi, Phượng Thiên Vũ ngồi xuống bên cạnh những bông hoa, bàn tay nhỏ bé nhu hòa sờ lên những cánh hoa, nghìn năm, đã nghìn năm trôi qua, những bông hoa này vẫn còn đây, vẫn còn đang khoe sắc, trong đình viện cũng rất sạch sẽ, có người vẫn quét dọn nó, như vậy vẫn còn người biết rõ được sự tình của ngàn năm về trước?

Viện trưởng, lão sư nói qua, đi vào nơi đây chỉ có viện trưởng!

Phượng Thiên Vũ lại ngồi trong sân một hồi, sau đó mới bước ra khỏi đình viện.

Nàng vốn định ở lại một chút, có thể nhìn thấy thêm được điều gì hay không? Nhưng tất cả chỉ là một màn đêm u tối.

Ra khỏi sân nhỏ, đập vào con mắt Phượng Thiên Vũ chính là người vẫn đứng ở bên ngoài kia Đông Ngự Phong, không nói gì, đang muốn chuẩn bị rời đi...

"Phượng Thiên Vũ, chờ một chút!"

Đông Ngự Phong tiến lên, ngăn cản nàng!

Phượng Thiên Vũ nhìn hắn một cái rồi hỏi: "Tam vương gia, còn có việc gì sao?"

Đông Ngự Phong gật đầu: "Phượng Thiên Vũ, vì sao ngươi vào được, ta lại không vào được?"

Phượng Thiên Vũ mỉm cười: "Tam vương gia, ta là trực tiếp đi vào, Tam vương gia cũng nhìn thấy đó, còn về phần Vương gia không vào được, thì ngài nên xem lại nhân phẩm của mình!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.